Tân Uyển nhảy xuống rất dứt khoát, đủ kiên quyết, Tống Hành trơ mắt nhìn cậu nhảy xuống rồi ngã ở trên cỏ. Mái tóc dài lấm tấm cỏ, đôi chân vẫn để trần.
Bên ngoài tường xi măng là một cây cổ thụ xiêu vẹo, cành cây vươn ra chạm lên vách tường đã làm rách quần của Tân Uyển khi cậu nhảy xuống, để lộ một vết trầy da nhỏ trên đầu gối, ngoài ra không còn chỗ nào bị thương nữa.
Tống Hành đoán được sắc mặt mình không thể nào đẹp được, chân mày nhíu chặt, không nói lời nào mà ôm cậu lên, tính vào bệnh viện xem có bị thương hay không, Tân Uyển ngoan ngoãn khoác tay ra sau gáy anh, nhỏ giọng năn nỉ: "Đừng đi bệnh viện mà, được chứ?"
Tống Hành dừng bước, cụp mắt nhìn cậu. Hồi lâu sau anh xoay người bước ra xe, đặt cậu ngồi lên ghế kế bên ghế lái.
Những chiếc lá xanh vẫn còn đang nằm trên cửa sổ xe, gió nóng mùa hè thoang thoảng mùi hương của phấn hoa, Tống Hành nhễ nhại mồ hôi bị gió thổi đến khiến anh phát lạnh.
"Bác sĩ Lý đâu?"
"Chú ấy qua phòng bệnh khác." Giọng nói của Tân Uyển rất nhỏ, "Vẫn không nhìn tới em."
Cậu tính che đầu gối lại, muốn giấu vết thương đi, buông tay ra rồi lại siết chặt.
"Vậy nên cậu mới bỏ trốn?" Một tay Tống Hành nắm vô lăng, ngón tay vô thức gõ lên, mượn động tác nhỏ xíu này để giải bày ưu tư khó nói rõ, hỏi: "Tại sao lại trốn?"
Tân Uyển bức rức, gò má hơi ửng đỏ, tóc che lại cảm xúc lúng túng trên mặt, cậu rầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/440040/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.