Đúng là Tân Uyển đã nghĩ tới vấn đề này — Cậu với Tống Hành không thân thiết gì nhau, cho dù có quan hệ huyết thống nhưng mà cậu cũng không thể vượt qua ranh giới được, hơn nữa thái độ của Tống Hành đối với cậu rất lạnh nhạt, hẳn là anh cũng không thích cậu.
Đang lúc do dự thì Tống Hành mở cửa phòng ra, "Tôi sẽ nhờ dì giúp việc sửa sang phòng khách lại."
Mao Niệm vẫn còn ở trong nhà, trước mặt cô là cái tô sứ màu nâu sẫm, bên trong đựng thức ăn cho chó. Cầu Cầu vẫy vẫy cái đuôi trắng, trông đã sạch sẽ hơn nhiều, cho dù là ai thì nó cũng làm ra vẻ đã quen biết hết, nhìn điệu bộ nó tựa như rất thân thiết với Mao Niệm vậy.
"Ngài Tống." Mao Niệm thẳng người đứng lên, "Đồ ngài dặn tôi đã mua đủ hết rồi, nhân tiện mua một ít thức ăn cho chó nữa. Tôi để ở ngăn kéo thứ ba trong cái tủ ở phía Tây phòng khách ấy, ngài mở ra là thấy ngay."
Tống Hành nói: "Cảm ơn cô, cũng trễ rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi."
Đợi Mao Niệm đi rồi thì Tống Hành mới lấy điện thoại ra đặt thức ăn bên ngoài.
Căn nhà diện tích rất rộng, và bởi vì rộng như thế nên trông có hơi trống trải, đứng ở một nơi xa lạ như thế này khiến Tân Uyển luống cuống tay chân, cậu nhớ ngôi nhà gỗ nhỏ nơi cậu sống với bà nội của mình. Cậu ngồi xếp bằng trước mặt Cầu Cầu để chơi với nó, nhưng Cầu Cầu hình như đã mệt rồi, nó nằm im trên thảm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/den-cu-ben-moi/440042/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.