Chương trước
Chương sau
Thời điểm trở mình đã là bình minh. Trên đỉnh đầu làbầu không bao la xanh thẳm, phía chân trời nhuốm sắc đỏ cam. Sáng sớm, chimchóc đang hót líu lo trên cây.

Tiêu Bá Bình cũng không ở trong nước, muốn gặp ông ấycòn phải bay qua trùng dương.

Tiêu Phong nói: “Đi rồi sẽ trở lại, không cần phiềntoái.”

Vì thế Linh Tố chỉ cầm theo một chiếc túi du lịch,mang một đôi giày, ăn mặc gọn nhẹ.

Một chiếc xe phóng đến mở bật cửa ra, Lý Quốc Cường từtrên xe nhảy xuống: “Tiểu Thẩm, ngày hôm qua tôi đã nghe nói, cô không saochứ?”

Linh Tố vừa thấy hắn, lập tức nghiêm mặt: “Hiện tạimới đến sao? Nếu tôi chết, giờ phút này đã bắt đầu hư thối rồi!”

Tiểu Lý liên thanh xin lỗi.

Linh Tố cả giận: “Sao bọn họ có thể tìm tới tận cửa?Đều là bởi vì các anh để lộ thông tin mà!”

Tiểu Lý không ngừng cúi đầu: “Thực không phải là tôinói ra! Bất luận là ai, nếu để cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đánh hắn đến mẹruột cũng không nhận ra.”

“Được rồi! Đừng cúi đầu nữa. Tôi còn chưa chết mà.”Linh Tố vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người tránh ra.

Tiểu Lý kinh hãi: “Cô định đi đâu? Vụ án của Bạch giaphải làm sao bây giờ?”

Một người đàn ông cao lớn ngăn hắn lại, trầm thấp lạnhlùng nói: “Cô ấy không phải tài nguyên công cộng. Các anh nên có chừng mực.”

Người đàn ông này có ngũ quan như tạc, mặc áo sơ mimàu đen, phối hợp với tây trang màu xám, vẻ bình tĩnh, khí thế áp đảo ngườikhác. Tiểu Lý đổ mồ hôi sau lưng, mà người đàn ông kia đã sớm kéo Linh Tố lênxe, nghênh ngang rời đi.

Sau khi máy bay cất cánh, Linh Tố mới nhỏ giọng nói:“Em vốn không có tâm tư giúp đỡ Bạch gia đâu.”

Tiêu Phong không nói được một lời, chỉ cầm tay cô.

Linh Tố nhẹ nhàng thở dài, nghiêng đầu dựa vào vaianh. Gần đây cô thở dài đặc biệt nhiều, giống như việc gì cũng đều có thể khiếncô chất chứa u sầu. Chính cô rất rõ ràng, chuyện của Bạch Khôn Nguyên chỉ códựa vào năng lực của cô mới có thể vượt qua.

Máy bay đã bay ổn định, Linh Tố dần dần ngủ say. TiêuPhong hỏi tiếp viên hàng không lấy chăn mỏng, rồi đắp cho cô.

Nhìn cô thật gần, chỉ thấy làn da trắng nõn, sống mũicao thẳng, lông mi vừa dày vừa dài, thản nhiên rủ bóng xuống gương mặt. Khôngbiết trong mộng có chuyện vui gì mà khóe miệng khẽ cong, lộ ra một nụ cười điềmđạm.

Trong nháy mắt kia, anh thật sự muốn cúi người xuốnghôn cô. Nhưng anh biết không được, đành phải cố gắng nhịn xuống, trong lồngngực cảm thấy khó chịu.

Bỗng nhiên anh nở nụ cười, thật không hiểu năm đó vìsao Bạch Khôn Nguyên lại làm như vậy.

Xuống máy bay, có xe tới đón. Người lái xe cúi đầugọi: “Đại thiếu gia.”

Linh Tố đang ngạc nhiên, Tiêu Phong giới thiệu cô vớingười đó: “Đây là Nhị tiểu thư.”

Lái xe lại cúi đầu chín mươi độ với cô: “Nhị tiểu thư,tôi là A Huy.”

Linh Tố đã từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiênnhận đại lễ, theo bản năng sẽ đáp lễ. Vẫn là Tiêu Phong tay mắt lanh lẹ, kéo côlên xe.

Cô cảm thấy khó có thể tin nổi: “Em còn tưởng rằng chỉcó người Nhật Bản mới có thói quen này.”

Tiêu Phong nhún vai: “Các trưởng bối chú ý điều này,anh thì không sao cả.”

Xe đi qua một khoảnh ruộng xanh vàng xen kẽ, chuyểnvào đường núi. Lại chạy trong sơn đạo hơn mười km, mới tới một chỗ sơn thanhthủy tú, dừng lại trước cổng lớn bên trong đầy tiếng chim hót hương hoa thơm ngát.

Linh Tố lúc này mới biết được thế nào gọi là kẻ cótiền. Trước kia thấy biệt thự trên núi của Bạch gia, tròng mắt đều suýt rơixuống, nhưng hiện giờ nhìn Tiêu gia trước mặt này, trực tiếp chiếm cả ngọn núilàm bá vương, phá đá mở đường, biệt thự được xây dựng như tòa thành, sân vườnquả thực có thể làm thành trang viên.

Xe chạy thẳng vào, rồi dừng ở dưới lầu. Vài người đànông mặc đồ đen đi ra nghênh đón, kéo mở cửa xe.

Bọn họ người người tuổi trẻ cao ráo, tây trang thẳngthớm. Linh Tố thính mũi, ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Cô nghi hoặc nhìn qua, bọn họ đều tất cung tất kính,cúi đầu thăm hỏi: “Hoan nghênh Nhị tiểu thư trở về.”

Linh Tố có chút không biết phải làm sao. Đây là nhàcủa cha cô, cô không thể nhận lòng trung thành như vậy. Nơi này quá rộng lớnquá hoa lệ, cô giống như du khách không cẩn thận xâm nhập vào đây.

Tiêu Phong ôm ngang lưng cô: “Đi thôi, bác ở trên lầuchờ chúng ta.”

Trong phòng rộng rãi sáng ngời, trang hoàng đẹp đẽtinh xảo. Linh Tố được dẫn lên lầu hai, một người đàn ông trung niên đang chờbọn họ. Người đàn ông đó có vẻ phong trần, tướng mạo đường đường, hai mắt sángnhư đuốc, nhìn thẳng Linh Tố, giống như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.

Chỉ nghe Tiêu Phong gọi một tiếng: “Cha.”

Lúc này người đàn ông mới mỉm cười cầm tay Linh Tố:“Cuối cùng cháu đã trở lại.”

Đây là chú của cô, Tiêu Bá Dung.

Người đàn ông dẫn bọn họ vào phòng ngủ.

Nơi đó đã được cải tạo thành một phòng bệnh, bày đầydụng cụ y học, y tá cùng bác sỹ đều có mặt. Tiêu Bá Dung đi đến trước giường,cúi người nói với người nọ: “Anh cả, cô bé đã đến rồi.” Sau đó tiếp đón Linh Tốđi qua.

Linh Tố bước tới.

Tiêu Bá Bình gầy gò giống như bộ xương khô, sắc mặttím tái, cả người bao phủ tử khí. Nếu không phải có dụng cụ hiển thị nhịp timđập, Linh Tố cũng không thể xác định ông ấy còn sống hay không.

Tiêu Phong không lừa cô.

Tiêu Bá Bình mở mắt, tìm kiếm trong không trung mộtlúc, rốt cục đem tầm mắt dừng ở trên người Linh Tố, trong cổ họng phát ra thanhâm khàn khàn. Tiêu Phong đi qua giúp ông bỏ ống thở. Linh Tố nghe thấy ông cốhết sức nói: “Đứa nhỏ…”

Hốc mắt của cô nóng lên, không cần Tiêu Phong thúcgiục, đi qua cầm tay người bệnh.

Thần trí của Tiêu Bá Bình cũng coi như thanh tỉnh,hỏi: “Con là đứa lớn sao?”

Linh Tố muốn nói là, con là con gái cả của cha, lạinghẹn ngào, chỉ gật gật đầu.

Tiêu Bá Bình nói: “Tuệ Quân cùng Linh Tịnh đều quađời, ta cũng sắp đi rồi. Gặp con một lần, ta vốn không còn gì vướng bận nữa.”

Linh Tố nói: “Mẹ bị bệnh đã lâu, vì sao cha không tớitìm chúng con?”

Tiêu Bá Bình cười khổ: “Ta cũng không biết cô ấy mangthai. Cô ấy chia tay với ta, đâu có để lại thông tin gì. Sau lại nghe người tanói cô ấy tái hôn. Ta đành phải buông tha, để mọi thứ trôi qua.”

Tay ông run rẩy: “Ta yếu đuối, là ta hại cô ấy.”

Linh Tố có chút hồ đồ: “Con không rõ. Khi đó mẹ hoàithai ai?”

Ông nói: “Linh Mẫn Tịnh.”

Sắc mặt Linh Tố rét lạnh: “Như vậy, khi hai người táchra, con đã được hai tuổi rồi.”

Ông khẽ nở nụ cười: “Đúng vậy, đã cao đến đầu gốingười ta, thực im lặng, thực thông minh. Mẹ con rất thương yêu con, nói con sẽkế thừa năng lực của cô ấy.”

“Nhưng cha vẫn ra đi, cũng không có luyến tiếc con.”

Ông có chút nghi hoặc, rồi sau đó hiểu ra: “Mẹ khôngnói cho con biết sao?”

Linh Tố hỏi: “Nói cho con biết cái gì?”

Ông nói: “Con không phải con ruột của ta.”

Giống như sét đánh ngang tai.

Linh Tố buông tay ông ra, đứng phắt dậy.

Bên cạnh Tiêu Phong cũng mang vẻ mặt kinh ngạc: “Bác,bác nói cái gì vậy?”

Ông thực thanh tỉnh: “Đứa nhỏ, con không phải con ruộtcủa ta. Thậm chí con cũng không phải là con ruột của Tuệ Quân.”

Linh Tố cảm thấy dưới lòng bàn chân vỡ ra một cái độnglớn, cả người cô không trọng lượng rơi xuống, đảo mắt đã bị bóng tối nuốt trọn.

Cô cố sức rặn ra một chữ: “Không!”

Ông nhắm mắt lại: “Ta và Tuệ Quân sống bên nhau đượcnửa năm, một ngày cô ấy đi ra ngoài, sau đó bế một đứa bé gái về. Đó chính làcon.”

Linh Tố lắc đầu, cảm giác trời đất đảo lộn: “Không!Không! Không!”

“Lúc đó con chỉ mới được hai tháng tuổi, đương nhiênkhông thể do Tuệ Quân sinh ra. Con được bọc trong một cái chăn mỏng, không khóckhông quấy. Tuệ Quân đặt tên cho con là Linh Tố.”

Linh Tố đột nhiên trào lệ ra, bưng kín miệng.

Ông nói: “Đi tìm Dương Bích Hồ, cô ấy biết nhiều hơnso với ta.”

Y tá đi tới: “Bệnh nhân mệt mỏi rồi.”

Tiêu Phong giúp đỡ Linh Tố đi ra ngoài.

Tiêu Bá Bình bỗng nhiên nỉ non nói: “Mới trước đây,con còn gọi ta là cha. Đời này, chỉ có con gọi ta như thế.”

Linh Tố rơi lệ đầy mặt, không thể tự kiềm chế.

Tiêu Phong đỡ cô đến phòng nghỉ ngồi xuống. Cả ngườicô phát run, rơi lệ không ngừng, ôm mặt không phát ra tiếng. Tiêu Phong thươngtiếc thở dài, đem cô ôm vào trong ngực.

Linh Tố rốt cục khóc thành tiếng.

Hóa ra cô không phải là con ruột. Cha mẹ cũng khôngphải là cha mẹ của mình, cô lại biến trở về một bé gái mồ côi.

Cho nên ngoại hình của cô không giống mẹ và cha, chonên mẹ rất ít khi nhắc tới Tiêu Bá Bình với cô. Cho nên dì Dương mới nói lấplửng, cho nên Tiêu Bá Bình không tới tìm cô, cho nên mọi thứ đều là cô tự mìnhđa tình.

Thầm oán hơn hai mươi năm, đều là sai lầm cả.

Cô kích động mất mát, mất đi mục tiêu, mất đi hy vọng,tựa như rong rêu trôi nổi, lại như người sống sót gặp tai nạn trên biển khôngai cứu giúp.

Đứa trẻ khóc lóc trong đầu cô nhiều năm qua thì ra chínhlà cô, rốt cuộc cô là con của ai?

Tiêu Phong nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: “Không cầnlo lắng, anh có thể giúp em tìm người điều tra thân thế.”

Linh Tố nói: “Em muốn trở về.”

“Nhưng bác cần em làm bạn.”

Linh Tố lắc đầu: “Không. Ông ấy sẽ không mở mắt ranữa.” Cô muốn đi tìm dì Dương để hỏi cho rõ.

Sắc mặt Tiêu Bá Dung trầm xuống, Tiêu Phong gật gậtđầu với cha. Anh biết Linh Tố nói đúng.

Tiêu Phong đưa cô đến sân bay, bồi cô ngồi ở đại sảnh.Linh Tố một mực yên lặng không lên tiếng.

Nước mắt đã khô, mắt và mũi đều sưng đỏ, nhưng vẫnkhông hề tổn hại đến dung nhan xinh đẹp, trong đôi mắt đen láy che dấu mọi tâmsự.

Đợi đến khi đã qua kiểm tra an ninh, Tiêu Phong đứngdậy thay cô sửa sang lại áo ngoài.

Tiêu Phong nói: “Bác chưa từng quên mọi người một ngàynào. Bác luôn nói, đứa lớn, còn tuổi nhỏ đã trí tuệ trầm ổn, tương lai sẽ thànhchâu báu. Bác đưa anh đi học nghệ, cũng là vì hoài niệm Thẩm nữ sĩ. Anh đưa choem bản bút ký, thật ra đây chính là vật tổ truyền của Thẩm gia.”

Linh Tố cười mỉa: “Em thật không biết nên vui hay nênbuồn đây.”

Tay Tiêu Phong đặt trên vai cô: “Linh Tố, có đôi khi,chúng ta cũng không cần người khác ban cho chúng ta một ngôi nhà.”

Cô gái trong lòng đôi mắt ướt át, điềm đạm đáng yêu.Từ lúc anh quen biết cô tới nay, cô luôn bàng hoàng cô đơn, như chú chim cô độcco rúm lại tránh mưa gió dưới mái hiên, nhưng vẫn cố giữ vững kiêu ngạo ngẩngcao đầu. Anh thương tiếc cô đến vậy.

Tiêu Phong nhịn không được nói: “Nếu em nguyện ý, anhvĩnh viễn vẫn là anh họ của em, nhà của anh chính là nhà của em.”

Linh Tố ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi đen láy như ngọclưu ly lại lạnh như băng. Cô giãy mạnh ra khỏi lòng anh.

Tiêu Phong không rõ hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Linh Tố lạnh lùng: “Em nên đi đăng ký rồi.” Côcũng không quay đầu lại đi về phía hải quan.

Tiêu Phong ở phía sau gọi: “Linh Tố?”

Linh Tố không thèm nhìn anh.

Thẳng đến khi qua hải quan, cô quay đầu lại, TiêuPhong còn đứng ở đó. Cách quá xa, không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Trở về, chuyện thứ nhất, chính là đi tìm Dương BíchHồ.

Dương nữ sĩ đoan trang nhìn cô một lát: “Con đã đi gặpTiêu Bá Bình?”

Linh Tố gật đầu: “Ông ấy đã nói cho con biết rồi.”

“Đây là lý do vì sao trên mặt con tất cả đều là sầukhổ?”

“Toàn bộ tín ngưỡng bị sụp đổ, mờ mịt không biết làmsao.”

“Làm khó cho con rồi.” Dương nữ sĩ từ ái nắm tay cô.

“Dì Dương, Tiêu tiên sinh muốn con tới hỏi dì, ông ấynói dì sẽ biết nhiều hơn.”

Dương nữ sĩ thở dài: “Dì giống như ông ấy thôi, támlạng nửa cân.”

Tâm Linh Tố trở nên lạnh lẽo.

“Mẹ con nói, cô nhặt được con ở phòng đợi nhà ga. Mớiđầu còn tưởng rằng là đồ lữ khách bỏ quên, đến gần mới phát hiện hóa ra là mộtđứa nhỏ.”

Không biết tại sao cha mẹ ruột lại vứt bỏ cô tại nơiđó vào 24 năm về trước.

“Con còn nhớ rõ ta đã nói Thẩm gia kỳ thật là một mônphái đúng không?”

Linh Tố gật đầu.

“Dị năng đúng là trời cho, cũng rất ít khi có thể ditruyền, Thẩm gia đại đại tương truyền, đều là dựa vào việc tuyển nhận đệ tử. Mẹcon lúc ấy phát giác con trời sinh dị năng, thu dưỡng con làm truyền nhân. LinhTố, con kỳ thật nên gọi mẹ con là sư phụ.”

Linh Tố kinh ngạc.

Dương nữ sĩ nói: “Tâm địa Tuệ Quân thiện lương, nhiềunăm qua, con không khác gì con ruột của cô.”

Linh Tố rơi lệ. Thẩm Tuệ Quân đứng ở góc độ nào cũngđều là một người mẹ hoàn mỹ.

Dương nữ sĩ vỗ vỗ cô: “Chờ đến khi tương lai con làmmẹ, con sẽ càng hiểu được.”

Không quá mấy ngày, một người đàn ông mặc tây trangtìm được Linh Tố, hạ thấp người nói: “Nhị tiểu thư, hôm qua tiên sinh đã mất.”

Vẫn còn gọi cô là Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư chânchính Linh Tịnh đã sớm nằm yên nghỉ dưới đất rồi.

Sau khi trở về khỏi Tiêu gia, Linh Tố và Tiêu Phongliền mất đi liên hệ. Linh Tố biết Tiêu Bá Bình nuôi nấng anh lớn lên, sinhdưỡng tử táng, Tiêu Phong phải có trách nhiệm.

Linh Tố không chuyển đến chỗ Tiêu Phong đưa chìa khóacho cô, mà vẫn ở tại gian phòng kia. Hàng xóm chỉ trỏ sau lưng, dù sao khôngnhìn tới thì sẽ không để ý.

Một ngày tan tầm đã khuya, Linh Tố cầm theo cặp lồngđựng cơm về nhà. Mới quẹo vào ngõ nhỏ, cô lập tức đứng lại.

Một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, một người đàn ôngđứng ở dưới lầu. Trong bóng đêm có ánh sáng đầu mẩu thuốc le lói, tựa hồ đã đợikhá lâu.

Linh Tố coi không như không thấy, đi ngang qua hắn.

Bạch Khôn Nguyên vươn tay bắt lấy cánh tay cô.

Linh Tố giãy dụa: “Anh buông ra.”

“Tôi có lời muốn nói với em.”

“Tám trăm năm trước đã sớm nói xong rồi.”

“Em và Tiêu Phong đang kết giao sao?”

Linh Tố đề phòng nghi hoặc nhìn hắn.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Hắn không thích hợp với em. Nămđó Tiêu gia tựa vào việc vận chuyển qua Đông Nam Á mà lập nghiệp, tẩy trắng mớihơn mười năm, có thể sạch sẽ được bao nhiêu chứ?”

Linh Tố tức giận đến phát run, hỏi lại: “Vậy anh thìsạch sẽ được bao nhiêu?”

Bạch Khôn Nguyên cũng tức giận: “Tôi sẽ không hại em!Tiêu Phong đã đính hôn với Tam tiểu thư của Triệu gia hơn bốn năm rồi. Em muốnlàm vật hy sinh một lần nữa sao?”

Huyết sắc trên mặt Linh Tố biến mất, ngực giống như bịai đó đấm một cái thật mạnh, khí huyết cuồn cuộn, đau đến hai mắt nóng bỏng.

Cô đẩy Bạch Khôn Nguyên ra, ngồi trên mặt đất nôn mửa.Nhưng trong bụng trống trơn, chỉ nôn ra nước loãng.

Bạch Khôn Nguyên đau lòng nâng cô dậy: “Muốn đi gặpbác sĩ không?”

Linh Tố ra sức đẩy hắn: “Anh cách xa tôi một chút!Anh, chạy trở về bên vợ và đứa nhỏ của mình đi! Chúng ta sáu năm trước đã khôngcòn gì liên quan, chuyện của tôi không cần anh lo!”

“Linh Tố, em cứ việc hận tôi, nhưng tôi không thể lạinhìn thấy em chịu thương tổn.”

“Đi đi!” Linh Tố kêu lên: “Không cần anh giả bộ hảotâm. Mạng anh vốn khắc với tôi, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”

Bạch Khôn Nguyên lạnh lùng nói: “Em cảm thấy tôi dốitrá, kỳ thật tôi đối với em lại là người thẳng thắn nhất, bộ mặt nào em cũngđều đã gặp qua. Những người đó thì sao, Tiêu Phong không nói, ngay cả Cố NguyênTrác, cũng có một mặt không muốn em biết đến!”

Hắn lấy ra phong thư đưa qua.

Trong phong thư là mấy bức ảnh chụp, Cố Nguyên Tráccùng một người đàn ông nho nhã ở cùng nhau, vẻ mặt vui vẻ, tư thái thân mật.

Người khác có lẽ không biết. Nhưng Linh Tố và CốNguyên Trác thân thiết, sớm đã biết hắn là người đồng tính.

Cô xé ảnh chụp thành từng mảnh nhỏ, ném trở về: “BạchKhôn Nguyên, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”

Bạch Khôn Nguyên hung tợn nói: “Đúng, tôi đáng ghêtởm! Tôi thận trọng, gian trá giảo hoạt, lãnh huyết vô tình, chỉ mong kiếm lợi.Những gì tôi làm đều không muốn ai biết rõ mục đích. Em chưa từng nghĩ tới, tôilàm những điều này cũng chỉ vì tình yêu!”

Linh Tố giống như nghe được chuyện nực cười nhất trongthiên hạ. Cô ngửa đầu bật cười, trong đó tràn ngập châm chọc đùa cợt.

“Bạch Khôn Nguyên, hóa ra anh cũng biết nói tới tìnhyêu sao?”

Bên cạnh truyền đến một tiếng hít sâu. Hai người đềunhìn lại, Đồng Bội Hoa đứng cách đó mấy thước, mở to mắt nhìn bọn họ.

Trên thế giới có một số việc chính là sao mà khéo đếnvậy.

Linh Tố cười lạnh: “Tới đúng lúc. Tôi sẽ nói rõ ràng,hai người các ngươi, về sau đừng tới tìm tôi nữa!”

Cái gì gọi là một bước sai đường, ngàn thu ôm hận (Nguyên tác là Nhấtthất túc thành thiên cổ hận)? Thẩm Linh Tố cô chínhlà ví dụ tốt nhất.

Dù nhã nhặn hướng nội, dù văn minh tao nhã, đều sẽ bịđôi vợ chồng này tra tấn thành Mẫu Dạ Xoa.

Linh Tố thở phì phì chạy về nhà, đóng sầm cửa. Ngườiphụ nữ hàng xóm mở cửa ra mắng: “Không biết nói nhỏ thôi sao? Không có ý thức!”

Người đàn ông thì khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi!”

Giọng người phụ nữ không hề nhỏ lại: “Thực không ragì, loại con gái không đứng đắn này lại ở ngay đối diện.”

Linh Tố tức giận đến hai mắt cay nóng.

Yêu?

Gặp quỷ đi thôi!

Dưới lầu đôi vợ chồng cũng không lập tức rời đi.

Sau khoảng lặng, Đồng Bội Hoa đi tới.

“Đầu tiên là Quan Lâm Lang, giờ lại là Thẩm Linh Tố.Anh luôn thích loại con gái thanh thuần thoát tục, không bị ảnh hưởng bởi khóilửa nhân gian này.” Cô ta cười lạnh hai tiếng: “Đúng vậy, tôi là người chỉ mongkiếm lợi tục tằng không chịu nổi, nếu không phải đã sinh cho anh hai đứa contrai, đã sớm bị anh hạ bệ rồi. Bạch Khôn Nguyên, anh cũng thực sự khiến tôi ghêtởm.”

Bạch Khôn Nguyên mím môi, biểu tình lạnh như băng,không nói được một lời.

Đồng Bội Hoa biết hắn bận tâm ở đây là ngoài đường,không thể đánh mất mặt mũi. Nhưng cô ta không quan tâm, dù sao cứ để hai vợchồng ôm nhau cùng chết.

“Hiện tại tôi thật sự rất hối hận, làm sao tôi có thểyêu anh chứ. Yêu anh cũng đành thôi, lại làm sao có thể cúi đầu mất lý trí gảcho anh. Những năm gần đây, tôi cũng biết anh không để tâm đến tôi. Nhưng tôivẫn nghĩ, kiếp này làm vợ chồng, làm bạn đến già, chúng ta không phải là ngườingoài, cái gì tôi cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng còn anh thì sao? Vừa xảy rachuyện thì lập tức chạy đi tìm người con gái khác để tìm an ủi!”

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên giữ chặt cô ta, lôi vàotrong xe.

Đồng Bội Hoa kêu lớn: “Anh làm gì chứ? Sợ tôi nói rasao? Sợ tôi nói hết mọi thứ ra à! Anh cũng không ngẫm lại năm đó làm thế nào màđấu lại với Bạch Sùng Quang, rồi dưới sự trợ giúp của ai mà vững vàng ở côngty? Anh là người vô lương tâm!”

Bạch Khôn Nguyên dùng sức nhét cô ta trong xe, sau đókhởi động lái xe rời đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.