Mấy năm nay không biết Đồng Bội Hoa tu luyện môn võcông nào, khí thế mạnh mẽ hơn năm đó gấp mấy lần. Nay cô ta tới cửa, Linh Tốkhông có lòng thanh toán món nợ năm cũ, chỉ sợ cô ta cũng muốn tới tìm Linh Tốgây sự.
Đồng Bội Hoa trải qua chuyện này gầy đi rất nhiều,nhưng nhìn vẫn có vẻ trấn định. Cô ta tiến vào, nhìn ngắm bốn phía, cũng khôngtỏ vẻ khinh miệt đối với phòng nhỏ đơn sơ này. Điều này làm cho Linh Tố thảlỏng hơn một chút.
Linh Tố cân nhắc mãi nhưng cũng không biết nên tiếpđón thế nào.
Đồng Bội Hoa mở miệng trước: “Thẩm tiểu thư, vài nămkhông gặp.”
Tốt nhất vĩnh viễn không gặp mặt.
Linh Tố hỏi: “Tìm tôi có việc sao?”
Đồng Bội Hoa lúc này đầu còn ngẩng cao, lưng rất thẳngtắp, giống như nữ vương ngồi ở trong phòng khách. Cô ta nói: “Tôi muốn mời côhỗ trợ tìm con về.”
Gì cơ? Lần trước miệng nói không trả mối hận này thìkhông thể chịu nổi, sao bây giờ lại đến nhờ cô giúp đỡ.
Đồng Bội Hoa nói: “Tôi có thể trả tiền cho cô.”
Linh Tố xì một tiếng nở nụ cười: “Tiền? Nếu cô có tiềnkhông biết tiêu vào đâu, cũng không nên lãng phí ở trên người tôi. Tôi cũng chỉlà bà cốt dựa vào phong kiến mê tín mà lừa gạt tiền thôi. Cô tin bánh xe cônglý cũng không nên tin tôi.”
Sắc mặt Đồng Bội Hoa lúc xanh lúc trắng, vậy mà có thểchịu nhịn không tức giận.
Linh Tố mắt lạnh mà nhìn. Như thế nào, chỉ có thế nàyđã chịu không nổi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-vo-minh/2209321/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.