Chương trước
Chương sau
Một chiếc xe xuyên qua màn mưa đỗ ở dưới mái hiên củathư viện, cửa kính hạ xuống, Hứa Minh Chính nhô đầu ra.

Linh Tố đội mưa chạy tới, chui vào trong xe.

“Sao bạn lại đến đây?” Cô hỏi.

Hứa Minh Chính nói: “Mình biết bạn ở thư viện, nhớ racó lẽ bạn không mang ô.”

Săn sóc như thế, làm cho trong lòng Linh Tố tràn đầycảm kích, tươi cười với cậu bạn. Mặt cậu thiếu niên trở nên nóng ran, vội vàngquay mặt đi, thúc giục tài xế lái xe rời khỏi đây.

Xe chạy đến bên ngoài tiểu khu thì dừng lại. Hứa MinhChính giúp Linh Tố cầm theo túi sách, đưa cô về nhà. Cậu cũng không xa lạ đốivới nơi này. Hai năm nay, không biết cậu đã đi trên con đường hẹp nhỏ khôngtính là sạch sẽ này bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần đều đưa Linh Tố đến dưới lầu,trả túi sách lại cho cô, sau đó nhìn cô xoay người biến mất ở hàng hiên âm u.

Thẩm Linh Tố chưa từng mời cậu vào nhà ngồi chơi.

Cậu từng tò mò hỏi qua: “Trong nhà của bạn có nhữnggì?”

Linh Tố cười đáp: “Nhện, chuột, rắn và mạng nhện, còncó ngọn nến cùng thủy tinh cầu. Vong hồn của gia mẫu lưu luyến không đi, bỗngnhiên sẽ bay ra từ vách tường.”

Hứa Minh Chính chỉ cảm thấy cô rất hài hước.

Mẹ đi ra từ phòng bếp, cười như không cười hỏi LinhTố: “Lại là tiểu Hứa đưa con về sao?”

“Bạn ấy đón con từ thư viện.” Linh Tố nói.

“Em con thế nào rồi?”

Linh Tố thở dài, đặt cặp lồng cơm trên bàn: “Con lỡmiệng, lại bị nó giáo huấn một lúc.”

“Nó không nhìn thấy, con cần gì so đo?”

“Lúc trước sau khi bà ngoại qua đời, bà lưu lại baolâu?”

“Khi đó mẹ đã trưởng thành, bà ra đi không hề vướngbận.”

“Sau đó mẹ có nhìn thấy bà nữa không?”

“A, bà có trở về, nói với mẹ là mẹ sẽ gặp phải khắctinh của đời mình.” Mẹ cười rộ lên.

“Thực hiển nhiên là mẹ đã không nghe lời bà.”

“Nếu là khắc tinh trong số mệnh, tất nhiên không thểtrốn tránh, chỉ có thản nhiên đối mặt thôi.” Giọng nói của mẹ tràn ngập từ ái.

Linh Tố cau mày: “Có đôi khi con suy nghĩ, có phải consai lầm rồi hay không. Có lẽ vài thứ kia vốn không hề tồn tại, những gì conthấy đều xuất phát từ phán đoán của mình. Con vẫn sinh hoạt trong thế giới tựtạo dựng, ảo tưởng bản thân có thiên phú dị bẩm, năng lực vượt xa người thường,lấy điều này để bù lại sự cô đơn tịch mịch.”

Mẹ nhìn cô chăm chú, bà biết con gái mình đang rất côđơn.

Mẹ nói: “Mẹ còn nhớ rõ lúc con còn rất nhỏ, luôn kiêntrì nói con có một bạn nhỏ mặc áo len màu lam có hình gấu mèo. Con gọi nó làTiểu Kiệt, các con có thể ở công viên chơi trọn một buổi chiều, đắp tòa thànhbằng cát. Nó còn giúp con lấy lại đồ trong văn phòng mà lão sư đã tịch thu.”

Linh Tố có chút cảm khái nở nụ cười.

Đó là người bạn đầu tiên của cô, tuy rằng ngoài cô vàmẹ ra, không có ai thấy được bạn ấy. Tiểu Kiệt giúp cô trộm lấy lại đồ mà côđịnh đưa cho một bạn học trong giờ học, lúc cô trả cho bạn học kia thì bị lãosư bắt gặp. Đương nhiên lão sư không hề tin lời của cô, mọi người đều khôngnhìn thấy bé trai mà cô miêu tả đâu cả. Lúc đó Linh Tố gấp đến độ òa khóc, chỉvào góc nói rõ, bạn ấy là ở chỗ này, là ở chỗ này! Lại khiến các thầy cô bị dọađổ mồ hôi lạnh, lập tức gọi mẹ đến đón cô trở về.

Từ đó về sau lão sư không quý mến cô nữa, nhóm bạn bècũng được người lớn dặn dò, không hề chơi đùa với cô nữa.

Đó là lần đầu tiên Linh Tố ý thức được dị năng củamình sẽ mang đến sự phản đối, có lẽ là từ khi đó cô trở thành người cô đơn bịmọi người tránh xa.

Đến lúc học tiểu học, Linh Tố quen biết một cô bé ởkho đựng dụng cụ thể dục của trường. Đương nhiên, cũng chỉ có một mình cô thấyđược cô bé đó. Cô nói với người lớn rằng cô bé này bị một ông chú bắt nạt sauđó bóp chết, chôn ở dưới gốc cây trúc đào. Vì thế cảnh sát đến đây, phóng viênđến đây… Sau đó lúc tan học cô đang đi trên đường thì rơi vào tay người mà têntội phạm phái tới đe dọa, lập tức mẹ lại giúp cô chuyển trường.

Một lần đó giúp Linh Tố học khôn ngoan, không đến lúckhẩn yếu quan trọng sẽ giữ miệng kín như bưng.

Mẹ thở dài: “Đến bây giờ, con vẫn muốn trở thành ngườithường sao?”

Linh Tố không nói lời nào. Trong phòng thật sự oi bức,cô đứng dậy mở cửa sổ, một cơn gió lạnh mang theo mưa bụi lây rây ùa vào phòng.

Gần đó có người đang quở trách đứa nhỏ, tiếng khóc lóctruyền đến.

Linh Tố nói với mẹ: “Hôm nay ở thư viện con gặp đượcmột cô gái, là một linh hồn trôi giạt. Bạn ấy đã mất đi trí nhớ, lại không thểsiêu sinh. Con muốn giúp bạn ấy.”

Mẹ hừ lạnh một tiếng: “Làm sao mà làm hết chuyện tốttrên đời này được?”

“Mọi người đều là phụ nữ mà.” Ngữ khí Linh Tố có chútgià đời.

Mẹ bất đắc dĩ: “Mẹ có dự cảm không tốt, con gái à.”

“Mẹ nói, nếu là mệnh thì muốn trốn cũng không thoát,không bằng thản nhiên đối mặt.”

“Tâm địa của con thiện lương, sẽ luôn chịu thiệt.”

Linh Tố nói: “Bạn ấy quanh quẩn ở nơi đó đã vài năm,con là người đầu tiên có thể nhìn thấy, bạn ấy cần sự giúp đỡ của con. Con cóthể làm được, vì sao lại không làm?”

“Không phải, mẹ cảm thấy con sẽ liên lụy vào một ítthị phi thôi.”

Linh Tố nhún vai: “Mẹ đã sớm nói qua, chỗ nào có ngườichỗ đó có thị phi mà.”

Mẹ bất đắc dĩ xoay người đi về phía phòng bếp, vừa đivừa nói: “Là mệnh, tránh không khỏi.”

“Mẹ.”

“Cô bé có tâm nguyện chưa hoàn thành.”

“Con cũng biết. Nhưng chính bạn ấy cũng không biếtmình có tâm nguyện gì.”

“Tìm được người cô bé yêu nhất, mang đến cho cô bé gặpmặt.”

Linh Tố thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Qua mấy ngày, Linh Tố bận rộn học tập cuối cùng cũngcó thời gian rảnh để chạy tới thư viện kia.

Đang trong thời gian đi học nên ở thư viện không cónhiều người lắm, trên lầu hai chỉ có một mình cô. Cô tìm kiếm quanh giá sáchnhưng vẫn không thấy cô gái kia đâu.

Đang lúc buồn bực, phía sau truyền đến một giọng nóinhẹ như gió thoảng: “Còn tưởng rằng bạn sẽ không tới.”

Cô gái kia đi ra từ phía sau giá sách, gương mặt vẫnlà trắng bệch, nhưng mà có lẽ bởi vì hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, nhìn quakhông còn cảm thấy âm trầm giống như lần trước nữa.

Linh Tố nói: “Mình là học sinh, phải học tập mà.”

Cô gái lộ ra biểu tình nhớ lại: “Học sinh? Thật lâutrước kia, mình cũng như vậy.”

Linh Tố hỏi: “Trường của bạn ở đâu?”

Cô gái lắc đầu: “Chuyện này không quan trọng, đã sớmquên rồi.”

“Tên thì sao? Hiện tại nghĩ ra chưa?”

Cô gái lại là lắc đầu.

Linh Tố thất vọng: “Vậy bạn có nhớ rõ nhà mình ở đâukhông?”

Cô gái cố gắng nhớ lại nói: “Chỉ nhớ là một căn nhà lớnriêng biệt, có bể bơi, mùa thu sân rụng đầy lá đỏ. A, còn có, tường dán giấyhình hoa bách hợp.”

Vậy khẳng định là nhà giàu có.

Linh Tố nói: “Mình hỏi mẹ mình, bà nói mình mang ngườimà bạn yêu nhất đến gặp bạn một lần, có lẽ có thể giải quyết được chuyện này.”

Khuôn mặt tái nhợt của cô gái xinh đẹp vì những lờinày bỗng nhiên sáng bừng.

“Người mình yêu nhất?” Cô gái kích động lại bànghoàng: “Mình có người yêu nhất sao, là ai đây? Là ai?”

“Mẹ bạn?” Linh Tố thử hỏi.

“Hẳn là vậy…” Cô gái vẫn mê mang như trước: “Mình nhớrõ bà rất yêu mình, nhưng mà mình không nhớ rõ bà ở đâu. Mình… Mình ở trong nàyngây ngốc đã lâu lắm rồi.”

“Bạn bị trói buộc ở trong này, chẳng lẽ không phải bạnchết ở chỗ này sao?”

Lần này cô gái nhớ rõ rất rõ ràng, nói: “Không, khôngphải mình chết ở chỗ này. Tim của mình suy kiệt mà qua đời ở bệnh viện.”

“Có lẽ lúc còn sống bạn thích đọc sách.”

Cô gái cười nhạo: “Điều này mình lại nhớ rất rõ, mìnhthích vận động ở ngoài trời, chưa bao giờ ngồi yên đọc sách vở. Vì điều này,Khôn Nguyên còn giễu cợt mình…”

Linh Tố vội vàng hỏi: “Khôn Nguyên là ai?”

Cô gái cả kinh: “Ai? Ai là ai?”

“Khôn Nguyên là ai?”

Vẻ mặt cô gái không hiểu ra sao: “Mình không biết!”

“Bạn mới nhắc tới cái tên này!”

Giọng của Linh Tố hơi lớn, có người lên lầu nhìn xungquanh. Cô vội vàng ngậm miệng lại.

Cô gái hết đường xoay xở nhìn Linh Tố.

Đã thật lâu Linh Tố không trao đổi với vong linh trongkhoảng thời gian dài. Đại đa số thời điểm, chúng nó tìm đến cô, cô chỉ cần liếcmắt một cái là có thể nhìn thấu chân tướng, đưa ra đề nghị, chúng nó sẽ rấtnhanh rời đi. Cô sẽ không để vong linh quấy rầy cuộc sống bình thường của mình.

Nhưng vong linh của cô gái này thì đặc thù, tư duy củabạn ấy vẫn rõ ràng lý trí, trí nhớ lại vỡ thành từng mảnh nhỏ. Thân thế thần bícủa bạn ấy kích thích tâm lý tò mò hiếu kỳ của Linh Tố.

Linh Tố hỏi quản lý thư viện: “Thư viện được xây dựngbao lâu rồi?”

“Đã hơn năm năm rồi.”

“Sách báo đều là do người nào quyên tặng?”

“Đều là một số kẻ có tiền, Hoa Kiều, rồi thương nhânđầu tư gì đó.”

“Có người nào tên là Khôn Nguyên không?”

“Họ Khôn?”

“Không, hình như là tên thôi.”

Quản lý lực bất tòng tâm: “Chúng tôi chỉ có thể trađược theo họ thôi.”

Linh Tố tìm được Hứa Minh Chính, hỏi: “Quanh đây cóvùng nào có nhà riêng, sân vườn lại hay rụng đầy lá đỏ hay không?”

Hứa Minh Chính không cần tự hỏi, lập tức trả lời: “Tấtnhiên là vùng Phong Đan Lộ kia. Đi qua đó chính là ngoại ô, là khu biệt thự tưgia.”

Lại hỏi: “Trong thành kẻ có tiền có ai gọi là Khôn Nguyênkhông?”

Vấn đề này khó mà trả lời, Hứa Minh Chính nghĩ nghĩ,không xác định nói: “Hình như Bạch gia Nhị thiếu gia gọi bằng tên này.”

“Bạch gia?” Tất nhiên Linh Tố không rõ ràng mấy danhgia vọng tộc.

Hứa Minh Chính giải thích: “Người Hồng Kông, hơn mườinăm nay luôn luôn buôn bán trong nội địa. Trước kia kinh doanh vật liệu xâydựng, sau đó chuyển sang bất động sản, nhà của mình có lui tới với bọn họ.”

Linh Tố lớn mật đoán: “Bạch gia ở Phong Đan Lộ có biệtthự không?”

Hứa Minh Chính không xác định lắm: “Hình như là có.”

Linh Tố nở nụ cười, đứng lên cầm tay Hứa Minh Chính.Bọn họ quen biết nhiều năm, Linh Tố còn chưa từng kích động như vậy, càng chưatừng chủ động tiếp xúc với Hứa Minh Chính. Tiểu Hứa khiếp sợ, khuôn mặt tuấn tútrở nên đỏ bừng.

Ngay cả Linh Tố cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô từ nhỏ côđơn tịch mịch, tính cách trầm tĩnh, mẹ vẫn dạy cô nên dịu dàng mềm tính, từ lúccô đi học luôn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, hỉ giận không bộc lộ.Nhưng lần này vì có một chút thu hoạch nhỏ mà hân hoan nhảy nhót, điều này thậtsự không giống cô.

Linh Tố nhân dịp nửa ngày cuối tuần đến Phong Đan Lộnhìn xem.

Tuyến xe buýt chỉ tới chân núi, xuống còn phải đi bộlên núi. Thời tiết tháng tư, trong núi hoa đào đang nở rộ, núi non trùng điệp,từng đàn bướm trắng hoặc phấn hồng bay lượn. Lại đi vào bên trong, gió nhẹ phơphất thay thế oi bức đầu hạ ở đô thị, tiếng chim chót hót vang liên tiếp.

Lúc trước Linh Tố đổ một thân mồ hôi, được gió mátthổi qua, sau gáy nổi lên một tầng da gà, nhưng toàn thân lại thư sướng.

Trong khe núi còn có dòng suối, hai bờ sông có vài mẫuruộng trồng hoa cải, hiện tại đúng là thời kỳ nở hoa, từng khoảnh vàng nhạtkiều diễm. Con bướm màu trắng múa lượn quanh đó.

Người như thế nào mới có thể ở một nơi đẹp đến thếnày?

Linh Tố ngắm nhìn phong cảnh, đi được một giờ mới tìmthấy Bạch gia phủ đệ.

Tường đá trồng cây thanh đằng vây quanh, trên cánh cửachỉ có một chữ “Bạch” đơn giản. Trong viện bụi cây rậm rạp, cây xanh thấpthoáng, chỉ lộ ra một góc mái hiên của biệt thự.

Linh Tố đứng ở cửa, bỗng nhiên trở nên do dự, bản thânxúc động chạy đến cửa nhà người khác, chẳng lẽ mở miệng nói: “Tôi được ngườinhà của ông đã chết nhiều năm nhờ vả, đến tìm kiếm giúp bạn ấy siêu sinh gìđó.”

Người ta không chừng lập tức lôi chó ra đuổi đi mấtthôi.

Trong viện bỗng nhiên xuất hiện tiếng người, có ngườikích động la lên: “Là nó! Nó đã trở lại! Lâm Lang đã trở lại!”

Chỉ trong chớp mắt Linh Tố đã hiểu ra.

Trong viện tiếng động xôn xao, một người phụ nữ cònmặc áo ngủ vội vã chạy ra từ bên trong, phía sau còn có vài người đi theo.Người phụ nữ vừa thấy Linh Tố đứng ngoài cửa, sắc mặt thay đổi, mạnh mẽ dùngsức mở cửa ra.

Linh Tố vội vàng cúi đầu, thắt lưng còn chưa đứngthẳng, đã bị người phụ nữ kia kéo vào trong lòng.

Giọng nói của phụ nhân này thật thê thảm: “Lâm Lang,con của mẹ, con đã trở lại rồi sao? Con đã đi ba năm rồi, sao hiện tại mới trởvề thăm mẹ?”

Nói xong, lại khóc òa.

Linh Tố hơi hơi kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phụctrấn định. Cô không nói lời nào, cũng không đẩy người phụ nữ này ra, chỉ vươnmột bàn tay, nhẹ nhàng mà khoát lên vai đối phương, ôn nhu vỗ về lưng của bà.

Một chút vuốt ve nhìn như bình thường kia hình như cóma lực, vị phu nhân chỉ cảm thấy buồn rầu cùng bi thương, phiền chán cùnghối hận tích ở trong lòng nháy mắt liền biến mất, tâm bình khí hòa, khôi phụclý trí.

Lúc này bà mới chậm rãi buông Linh Tố ra. Nhìn kỹ, rõràng là một cô gái xa lạ, liền ngây ngẩn cả người.

Linh Tố hỏi: “Là Bạch phu nhân sao?”

Bạch phu nhân gật đầu: “Cô là?”

Trong lòng Linh Tố đã có tính toán, nói: “Cháu gọi làThẩm Linh Tố, cháu…”

Bạch phu nhân đột nhiên ngắt lời của nàng: “Đan Mai,lâu rồi không đến nhà chúng ta chơi. Ba cháu có khỏe không?”

Cái này đổi lại khiến Linh Tố giật mình. Đan Mai làngười ở đâu?

Lúc này một cô gái tuổi còn trẻ vội vàng chạy ra, đuổitới bên cạnh Bạch phu nhân cầm cánh tay của bà, nói: “Dì, sao dì lại chạy đếnđây. Lý tẩu, các cô trông chừng thế nào vậy!”

Người giúp việc kia bị cô ta trách cứ, run rẩy, vộivàng nói: “Không phải! Không phải! Phu nhân đột nhiên tỉnh lại, nói Nhị tiểuthư đã trở lại, vội vã chạy ra bên ngoài. Chúng tôi không ngăn được mà!”

Bạch phu nhân lôi kéo cô gái trẻ tuổi kia, chỉ về phíaLinh Tố, nói: “Bội Hoa con xem, là Vân Anh, nó tới rủ con đi học.”

Cô gái này mới chuyển mắt lại đây, nhìn thấy Linh Tốđứng ở một bên. Cô ta mới tầm 20 tuổi, dung mạo tú lệ, ánh mắt sắc bén, vừaliếc nhìn, làm cho Linh Tố không khỏi có chút khẩn trương.

Cô gái kia nhìn Linh Tố vài lần, nói: “Bạn học là tớiquyên tiền chăng?”

Lý do ban đầu Linh Tố chuẩn bị đã lâu nhất thời đều bịcuốn vào trong bụng.

Mà cô gái kia đã khách khí tiếp đón nàng: “Vậy mời vàotrước.” Sau đó giúp đỡ Bạch phu nhân đi vào bên trong.

Linh Tố thấy thế, trước tiên đành đi theo hai ngườivào cửa rồi nói sau.

Bạch trạch chiếm diện tích rộng lớn, kết cấu thoángđãng, phòng khách rộng rãi sáng ngời, cửa sổ thủy tinh kéo dài tận xuống mặtđất đối diện với rừng cây phong phía sau viện. Trong phòng có đốt hương, mộtmùi hương ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

Nơi này có thể nói là giàu hơn nhà Hứa Minh Chính rấtnhiều. Linh Tố cúi đầu, có thể nhìn thấy bóng của mình trên sàn nhà trơn bóngnhư gương.

Cô gái đưa Bạch phu nhân tới phòng bếp, kiên nhẫn ônhòa khuyên bà: “Dì, đến đây, mau uống thuốc đi.”

Bạch phu nhân uống thuốc vào, nói: “Dì không sao, concùng Lâm Lang đến trường đi thôi.”

Trên mặt cô gái xuất hiện thần sắc bi thương, cúingười ôm lấy Bạch phu nhân, thấp giọng nói: “Được được, chúng con đến trườngđây.”

Cô gái đứng thẳng người lên, thở dài một hơi, ra hiệuvới quản gia, quản gia lập tức nâng Bạch phu nhân dậy, mang bà đi lên lầu.

Lúc này cô gái mới đi tới, mỉm cười với Linh Tố, mờinàng ngồi xuống.

“Thật có lỗi, vừa rồi nhất định đã làm cô sợ. Thần trícủa dì tôi không được tốt, từ lúc em họ của tôi qua đời là cứ như vậy.”

Linh Tố không khỏi hỏi: “Là Lâm Lang?”

“Cô quen nó sao?” Cô gái kia hơi hơi kinh ngạc, cóđiều nghĩ lại rồi cười: “Đúng vậy, ai mà không biết Lâm Lang. Xinh đẹp như vậy,vĩ đại như vậy, bạc mệnh như vậy…”

Linh Tố thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô gáiphủ đầy mây đen, liền vươn tay nhẹ nhàng nắm tay cô gái.

Cô gái ngẩng đầu nở nụ cười: “Tôi còn chưa tự giớithiệu, tôi họ Đồng, Đồng Bội Hoa.”

“Tôi họ Thẩm, Thẩm Linh Tố.”

“Thẩm tiểu thư là lần đầu tiên đến quyên tiền chăng?”

Giờ phút này Linh Tố cũng không thể không kiên trìnói: “Đúng vậy.”

Khó trách người ta nói một lời nói dối cần phải vô sốlời nói dối khác trợ giúp.

Đồng Bội Hoa cười tủm tỉm lại đánh giá nàng một lúc,tựa hồ không nghi ngờ, đưa chi phiếu qua.

Linh Tố bị dọa sợ, diễn có thể diễn, tiền thì vạn vạnlần không thể thu nhận. Cô vội nói: “Chúng tôi… Chỉ là muốn mấy quyển sáchthôi.”

Đồng Bội Hoa sửng sốt một chút: “Cũng được. Sau khi emhọ tôi qua đời có để lại một ít sách vở, cô đi theo tôi.”

Đây thật hợp ý Linh Tố.

Phòng của Lâm Lang vô cùng rộng mở, có phòng tắm độclập, ban công đối diện với một góc đình viện. Gia cụ làm bằng gỗ tử đàn, gatrải giường trắng trong thuần khiết, còn có, tường dán giấy hình hoa bách hợp.

Linh Tố thầm hít sâu một hơi, cảm giác nơi này còn cómột hơi thở mỏng manh của Lâm Lang.

Trong phòng không có nhiều đồ của con gái lắm, có mấybộ mô hình chiến hạm, trên nóc tủ quần áo còn có một vải buồm cuộn gọn lại.

Đồng Bội Hoa đứng đó khoanh tay trước ngực, nhìn chungquanh một vòng, nói: “Sau khi nó qua đời, phòng vẫn giữ nguyên như thế. Đã hơnba năm, mỗi ngày dì đều đến tự mình quét tước. Từ nhỏ Lâm Lang đã thích vậnđộng, thích đi du lịch khắp nơi. Đây đều là dụng cụ của nó ở bên ngoài.”

Linh Tố còn phải giả bộ, đi đến trước giá sách. Bêntrong đều được sắp xếp chỉnh tề, không nhiễm một hạt bụi. Cô không khỏi hỏi:“Tôi cầm mấy quyển, Bạch phu nhân sẽ không phản đối chứ?”

“Dì ư? Bà không nhớ rõ cái gì đâu.” Đồng Bội Hoa cườinhún vai: “Lâm Lang qua đời, bà liền bị bệnh, trí nhớ luôn hỗn loạn. Cô cũngthấy đấy, bà còn coi chúng tôi là đứa nhỏ, cứ cho rằng chúng tôi vẫn chỉ hơnmười tuổi.”

“Chăm sóc bệnh nhân thực vất vả mà.”

Đồng Bội Hoa không nghĩ tới cô gái xa lạ này sẽ nóinhư vậy, cõi lòng cảm kích cười với Linh Tố: “Cha mẹ của tôi ly dị đã lâu, cóthể nói là tôi được dì nuôi lớn, hẳn nên hiếu thuận với bà.”

Kỳ thật cô cũng biết không nên nói nhiều việc riêngđối người lạ mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng đối phương là một cô gái dịu dàng,làm cho cô có cảm giác thân thiết, không biết vì sao rất muốn mở lòng tâm sự.

Lúc này người giúp việc tiến vào: “Đồng tiểu thư, bácsỹ Lý đã đến.”

Đồng Bội Hoa nói với Linh Tố: “Cô cứ xem đi, tôi sẽtrở lại.”

Linh Tố thở ra một hơi, trong lòng nói một tiếng thậtcó lỗi, nhìn theo bóng dáng yểu điệu của cô gái đi xa. Cảm giác nói dối thật sựkhông tốt, mặc dù là vì thiện ý.

Trên bàn trang điểm có một khung ảnh bằng bạc, bêntrong là một cô gái mặc quần áo màu nhạt, đứng ở đỉnh núi, một chân đạp lên mộttảng đá, tư thế oai hùng hiên ngang. Gương mặt xinh đẹp kia cùng với cô gái vôdanh trong thư viện thật sự giống nhau như đúc.

Trong ngăn kéo có một ít đồ trang điểm, cũng không đadạng. Nhưng thuốc thì lại không ít, đủ loại vitamin, cảm mạo, thuốc kháng sinh,còn có một bình aspirin. Xem ra sức khỏe của Lâm Lang vốn không tốt lắm.

Còn có các thiếp mời, ngày giờ đã là ba năm trước đây,người được mời có tên là “Quan Lâm Lang” .

Linh Tố nghi hoặc, không phải bạn ấy họ Bạch sao?Không phải bạn ấy là người họ Bạch sao?

Ánh mắt của cô vô ý thức quét tới quét lui trên giásách được sắp xếp một loạt kia. Cô vốn tưởng rằng, lần này tìm đến Bạch phunhân, nói rõ ràng với bà, dẫn bà đến thư viện, mặc kệ Bạch phu nhân có phải làngười Lâm Lang yêu nhất hay không, nhưng mẹ luôn là người rất quan trọng. Nhưngđến đây rồi mới thấy, thần trí của Bạch phu nhân không tỉnh táo, căn bản khôngthể tự chăm sóc bản thân, đừng nói tới việc mời bà đi một chuyến, muốn nóichuyện với bà cũng là vấn đề.

Nếu không thì cùng vị Đồng Bội Hoa tiểu thư kia ngảbài, nói rõ ý đồ đến đây?

Cô lắc đầu. Người trẻ tuổi, hiện tại có ai lại tinchuyện quái lực loạn thần? Chỉ sợ Đồng tiểu thư sẽ lập tức mời cô ra khỏi cửalớn của Bạch gia.

Làm sao bây giờ?

Có chút hối hận mình lúc trước nhất thời bốc đồng xungphong nhận việc. Bản thân chỉ là một cô gái, không phải là đấng cứu thế có thểgiúp đỡ mọi âm hồn không tiêu tan trong thiên hạ.

“Lâm… Lang?”

Linh Tố chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Một bóng người cao lớn từ sau ban công cửa sổ sát đấtđi đến.

Ánh tịch dương chiều tà, trong phòng bắt đầu trở nênảm đạm, người con trai kia đứng ngược sáng, khuôn mặt mơ hồ. Linh Tố chỉ nhìnthấy đôi mắt sáng như đuốc.

Linh Tố kìm lòng không được chậm rãi hít sâu một hơi.

Người thanh niên cũng mới nhìn rõ thiếu nữ này. Tuổicòn rất nhỏ, mặc đồng phục trung học, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đôi mắtsáng trong sâu lắng nặng nề, tựa hồ bao hàm vô số tâm sự.

Hắn nghi hoặc, lại cảm thấy không hiểu vì sao có chútquen thuộc.

“Cô là ai?” Giọng nói của người thanh niên trầm thấptựa như hòa vào không khí xung quanh.

“Tôi…” Linh Tố nghẹn lời, cô là ai?

Người thanh niên thấy cô do dự, híp mắt lại, tronggiọng nói mang theo nghi ngờ: “Cô là ai? Sao cô lại ở chỗ này?”

“Tôi…” Linh Tố cảm giác trên mặt nóng lên. Cái cớ kiangay tại bên miệng, dù thế nào cũng nói không nên lời. Không biết vì sao, côkhông thể nhẫn tâm lừa gạt người này.

Có lẽ là nhìn thấy sự kích động của cô, giọng nói củangười thanh niên cũng trở nên ôn hòa hơn: “Cô là bạn của Lâm Lang sao?”

Tiếng nói của hắn rất êm tai, trong giọng nói có sự ônnhu khó có thể nói rõ, làm cho Linh Tố kìm lòng không được gật gật đầu.

Đột nhiên phục hồi tinh thần lại đã không còn kịp,trên mặt nóng lên.

Người thanh niên cũng cười nhẹ, nói: “Cám ơn cô tớithăm em ấy.” Sau đó nghiêng đầu đi.

Hắn quay đầu đi, bên ngoài ánh nắng nháy mắt chiếusáng nửa bên mặt của hắn. Linh Tố rốt cục đã thấy rõ, lông mày dày đậm cùngvầng thái dương rộng, mũi cao thẳng, còn có làn môi mỏng.

Vẻ mặt kia không che giấu được tịch liêu cùng tiềutụy, làm cho người ta xót xa.

Linh Tố bỗng nhiên cười yếu ớt mở miệng: “Cần gì phảivướng bận như vậy? Nhân các hữu mệnh, tụ tán từ duyên (Con ngườicó số mạng của mình, ly hợp là tùy duyên). Kiếpnày vô duyên, kiếp sau lại tiếp tục.”

Người thanh niên cả người chấn động, mạnh mẽ xoay quamở to mắt nhìn cô.

Hắn có quen biết một cô gái khác cũng dùng loại ngữđiệu thoải mái sang sảng này để nói chuyện, có điều ba năm trước đây cô gái ấyđã không còn ở nhân thế.

Hiện tại đứng ở trước mặt hắn là một cô gái xa lạ, đâylà ai?

Đồng Bội Hoa vừa mới đẩy cửa tiến vào, đánh vỡ khôngkhí xấu hổ trong phòng.

“Khôn Nguyên, anh đã trở lại?”

Linh Tố mở to mắt nhìn, hóa ra anh ta chính là KhônNguyên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.