Một chiếc xe xuyên qua màn mưa đỗ ở dưới mái hiên củathư viện, cửa kính hạ xuống, Hứa Minh Chính nhô đầu ra.
Linh Tố đội mưa chạy tới, chui vào trong xe.
“Sao bạn lại đến đây?” Cô hỏi.
Hứa Minh Chính nói: “Mình biết bạn ở thư viện, nhớ racó lẽ bạn không mang ô.”
Săn sóc như thế, làm cho trong lòng Linh Tố tràn đầycảm kích, tươi cười với cậu bạn. Mặt cậu thiếu niên trở nên nóng ran, vội vàngquay mặt đi, thúc giục tài xế lái xe rời khỏi đây.
Xe chạy đến bên ngoài tiểu khu thì dừng lại. Hứa MinhChính giúp Linh Tố cầm theo túi sách, đưa cô về nhà. Cậu cũng không xa lạ đốivới nơi này. Hai năm nay, không biết cậu đã đi trên con đường hẹp nhỏ khôngtính là sạch sẽ này bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần đều đưa Linh Tố đến dưới lầu,trả túi sách lại cho cô, sau đó nhìn cô xoay người biến mất ở hàng hiên âm u.
Thẩm Linh Tố chưa từng mời cậu vào nhà ngồi chơi.
Cậu từng tò mò hỏi qua: “Trong nhà của bạn có nhữnggì?”
Linh Tố cười đáp: “Nhện, chuột, rắn và mạng nhện, còncó ngọn nến cùng thủy tinh cầu. Vong hồn của gia mẫu lưu luyến không đi, bỗngnhiên sẽ bay ra từ vách tường.”
Hứa Minh Chính chỉ cảm thấy cô rất hài hước.
Mẹ đi ra từ phòng bếp, cười như không cười hỏi LinhTố: “Lại là tiểu Hứa đưa con về sao?”
“Bạn ấy đón con từ thư viện.” Linh Tố nói.
“Em con thế nào rồi?”
Linh Tố thở dài, đặt cặp lồng cơm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-vo-minh/2209292/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.