Thẩm Linh Tố vừa quẹo vào đầu ngõ thì lập tứcđứng lại.
Đèn đường trong ngõ đã sớm bị trẻ con đường phố đậpvỡ, nhưng đêm nay trăng rất sáng, khiến con đường nhỏ hẹp dài tỏ rõ tựa như banngày. Dưới lầu nhà cô có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó, bên trong có bóngngười mơ hồ, một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen đứng bên cạnh xe, trêntay là đầu mẩu thuốc le lói ánh đỏ.
Thẩm Linh Tố không nói gì, đứng lặng ở góc đường.
Vẫn là đối phương phát hiện ra cô trước. Người đàn ôngmặc đồ đen tắt điếu thuốc trên tay, bước nhanh tới.
Người đàn ông thở ra một hơi: “Ông chủ của tôi chờ đãlâu.”
Một thanh niên tuổi còn trẻ đỡ một phụ nữ trung niênbước xuống xe, hai người đều mặc y phục màu đen.
Linh Tố chỉ liếc nhìn một cái, rồi đi qua.
“Vương phu nhân.” Cô xưng hô gọi người phụ nữ trungniên kia.
Vị phu nhân kia không kiềm chế được mà giật mình. Bàchưa mở miệng, cô gái này đã biết thân thế của bà. Huống chi, bà không biếtpháp sư mà bạn bè giới thiệu lại là một cô gái xinh đẹp như thế. Bọn họ vẫnnghĩ rằng kẻ gọi thần đuổi quỷ không phải là lão già ăn mặc quái dị, thì cũngphải là người trưởng thành có cử chỉ kỳ quái. Huống chi ở vùng này đều là hộnghèo, dơ bẩn đơn sơ, là nơi người qua lại phức tạp. Nhưng cô gái đứng trướcmắt này có khí chất thanh cao, như hoa sen lấm trong bùn.
Thẩm Linh Tố hỏi thẳng vào vấn đề: “Lần này bà vì contrai mà đến đúng không?”
Hai mắt Vương phu nhân tỏa sáng, vội vàng gật đầu:“Thẩm tiểu thư, đứa con cả của tôi nửa năm trước bị tai nạn xe cộ qua đời, mộttháng qua mỗi ngày tôi đều mơ thấy nó. Ở trong mộng nó vẫn ôm mặt rơi lệ, giốngnhư có oan khuất không nói nên lời. Tôi khẩn cầu cô giúp tôi, cô xem xem rốtcuộc là chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt Thẩm Linh Tố liếc nhìn qua một chỗ rồi nói:“Là đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải không?”
Hai người đều giật mình một cái.
Người thanh niên trẻ tuổi không nhịn được gật đầu:“Đúng vậy! Anh trai của tôi chính là đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà quađời. Lúc đó trạng thái của anh ấy có chút không tốt, lại không dự đoán được xeđột nhiên không thể khống chế, va vào một bên, châm lửa nổ mạnh.”
Nước mắt của Vương phu nhân rơi lã chã như vòng hạtchâu bị chặt đứt: “Chờ hỏa hoạn được dập tắt, nó cũng đã không còn hình dạng.”
Sắc mặt của Thẩm Linh Tố ở dưới ánh trăng hết sức táinhợt, cô cau mày, quyết đoán nói: “Vậy không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
“Làm sao có thể?” Vương phu nhân biến sắc: “Kết quảkiểm tra nói là bởi vì thao tác sai lầm.”
“Không.” Thẩm Linh Tố lắc đầu: “Mắt của anh ta có vấnđề.”
Người trẻ tuổi đột nhiên nhớ tới cái gì, kêu to lên:“Tôi nhớ rồi, trước khi anh trai tôi lên đường đua còn dùng thuốc nhỏ mắt!”
Cả người Vương phu nhân run rẩy, phải dựa vào con traimới có thể đứng thẳng.
Thẩm Linh Tố thương cảm nhìn bọn họ, trên mặt lộ rathần sắc mệt mỏi: “Nếu thuốc nhỏ mắt kia còn giữ lại thì đưa đi kiểm nghiệm đi.Lời của tôi chỉ có thế mà thôi.”
Vương phu nhân cúi đầu lau nước mắt. Người đàn ôngđứng một bên lập tức đưa lên một phong bì.
Thẩm Linh Tố nhận lấy, mở ra nhìn. Tập tiền khá dầytựa hồ làm cho cô rất vừa lòng, cô cười nhẹ, gật gật đầu, xoay người đi vàotrong khu tầng lầu tối đen. Tiếng bước chân rất nhanh đã biến mất, cô giống nhưtiến vào không gian dị độ nào đó.
Thanh niên trẻ tuổi cảm thấy hơi thất vọng. Nhìn côgái thanh cao thoát tục như thế, rốt cuộc vẫn giống những pháp sư khác, chỉ coitrọng tiền bạc.
Vị phu nhân kia vẫn còn đang khóc nức nở: “Không biếtcái này có thể giúp anh trai con hay không.”
Người thanh niên vội vàng giúp đỡ mẹ lên xe. Vùng nàytrị an không ổn, hiện tại đêm dài vắng người, không nên ở lâu.
Thẩm Linh Tố về nhà, chuyện thứ nhất là lấy ra một hộpgiấy trong ngăn kéo bàn học, đặt số tiền vừa thu được vào đó.
Phía sau truyền đến một giọng nói: “Còn thiếu baonhiêu?”
Linh Tố không quay đầu lại: “Cũng gần đủ rồi, em gáisẽ được mổ sớm thôi.”
Người đứng sau lưng trầm một lúc lâu, rồi hỏi: “Con cóđói bụng không? Mẹ đi nấu mỳ trứng.”
Linh Tố vội vàng nói: “Không cần, mỳ chay là được rồi,hiện tại con không muốn thấy màu đỏ.”
Người phụ nữ trung niên dựa vào cửa thản nhiên nở nụcười: “Đã dọa con sợ rồi sao?”
Cô gái ngồi ở trên giường, mệt mỏi gật đầu.
“Anh ta đứng ở phía sau mẹ và em trai, trên y phục đuaxe loang lổ vết máu, gương mặt và thân hình đều đã cháy đen, duy chỉ có đôi mắtlà còn nguyên vẹn. Nhưng trong tròng mắt lại là màu xám hỗn độn.”
Cô vùi mặt vào giữa hai tay, khiến mái tóc mềm mạitrượt xuống qua vai.
Vẻ mặt người phụ nữ trìu mến cùng tiếc hận: “Con cũngcó thể ngẫm lại, có lẽ lúc sống anh ta rất đẹp trai.”
Linh Tố thở dài: “Linh Tịnh không nhìn thấy gì, nó làngười thường.”
“Đó là do nó chưa bộc lộ di truyền của gia tộc màthôi.”
Linh Tố ngẩng đầu: “Mẹ, có phải vận mệnh bi thảm củaphái nữ nhà chúng ta cũng sẽ bị di truyền hay không?”
Mẹ chập hai tay vào nhau: “Tuy rằng bà ngoại vẫn chorằng nữ nhi Thẩm gia bạc mệnh, nhưng mẹ lại cảm thấy ở thời hiện đại có lẽ sẽthay đổi được định luật này.”
“Nhưng mà mẹ đã thất bại.”
“Con có thể tiếp tục thử.” Mẹ cười ôn nhu.
“Từ nhỏ sức khỏe của Linh Tịnh đã không tốt.”
Mẹ nói tiếp: “Nếu thật sự không được thì con có thể đitìm cha các con, bắt ông ấy bỏ ra tiền.”
Vẻ mặt Linh Tố chán ghét: “Lúc trước ông ấy cho rằngmẹ là vu nữ, coi con và Linh Tịnh là tiểu ác ma, chỉ sợ ông ấy sẽ không tin yêuma quỷ quái cũng sẽ sinh lão bệnh tử đâu.”
Mẹ thở dài: “Ông ấy đối đãi cũng khá tốt. Làngười trong nhà phản đối. Tình huống rất phức tạp.”
“Tóm lại ông ấy cũng không đấu tranh vì mẹ.” Linh Tốnói.
Mẹ cười cười, xoay người đi về phía phòng bếp.
Linh Tố thở một hơi thật dài, nằm ở trên giường.
Trong nhà cũng không lớn, chỉ có một gian phòng, trướckhi em gái Linh Tịnh nằm viện, hai chị em nàng đều nằm chung một cái giường.
Tim của Linh Tịnh không tốt, bởi vì bị sinh non nênphát dục không kiện toàn. Một mạch máu nho nhỏ làm hại em gái nằm trên giườngbệnh quanh năm, từ lúc thơ ấu đến tuổi thiếu niên, không thể đến trường, cũngkhông có bạn bè cùng tuổi.
Hai chị em đều sống nương tựa lẫn nhau.
Linh Tố hắt xì 1 cái, cảm thấy buồn ngủ, nhưng nghĩđến mẹ đang nấu nướng cho mình, vì vậy vẫn cố gắng ngồi dậy.
Chỗ cửa sổ bỗng nhiên phát ra tiếng vang ong ong, LinhTố chỉ cảm thấy bên cạnh có gió lạnh thổi tới, lông tơ dựng đứng.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, bóng cây lay động, mộtbóng người xuất hiện qua cửa sổ.
Đó rõ ràng là một đứa bé, mặc y phục thủy thủ, tronglòng ôm một con búp bê, tóc nhỏ nước, quần áo dính sát vào người.
Nhưng Thẩm gia là ở lầu 3.
Đứa nhỏ lẳng lặng nhìn Linh Tố chăm chú, khuôn mặt nhỏnhắn trắng bệch, môi thâm tím, một đôi mắt to chỉ có con ngươi tối đen lấp lánhmột cách quỷ dị.
Giằng co một lát, Linh Tố hít sâu một hơi đứng lên. Côđi đến bên cửa sổ, nói với đứa nhỏ kia: “Đi đi, đi tìm người phụ nữ bên cạnh baem. Là cô ta dìm em chết đuối.”
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời mới tảng sáng, sương mùlượn lờ, tiếng người đưa sữa vang vang trong con ngõ nhỏ. Phòng ở đơn sơ sansát nối tiếp nhau, tiếng gà gáy khi có khi không.
Hai chị em được sinh ra tại tiểu khu này, trước kianơi này là vùng phụ cận thành thị, rất nhiều công nhân từ những thành phố khácđều đến đây làm công, hiện giờ tiểu khu này cần phải xây dựng lại nên nhữngngười dân bản địa cũng đã dời đi gần hết. Bà ngoại nói nơi này có mạch máu củaThẩm gia các cô, phải giữ, không thể chuyển đi đâu.
Nghĩ lại, từ lúc Linh Tịnh sinh hạ đến lúc chưa đủtháng, cả người luôn yếu ớt, giống như một con khỉ nhỏ, chỉ là cố giãy dụa cònsống mà thôi.
Nữ tử Thẩm gia giống như lục bình trôi giạt vậy.
Linh Tố cầm theo túi xách ra cửa.
Dưới lầu có bà lão bán hàng chào hỏi nàng: “Linh Tố,dậy sớm vậy cháu?”
Linh Tố mỉm cười đáp lại.
Bà lão đưa cho cô hai cái bánh quẩy: “Còn hai thángnữa sẽ tới cuộc thi đúng không?”
“Vâng.” Linh Tố gật đầu.
“Sức khỏe của Linh Tịnh thế nào rồi?”
“Sắp được phẫu thuật rồi ạ.”
Ở chung một khu, chăm sóc lẫn nhau, không khí hài hòa.
Linh Tố lên tuyến xe buýt đến trường học.
Trường học là trường trung học công lập tốt nhất,thành tích của Linh Tố nổi trội xuất sắc nên học phí được miễn. Đương nhiên,một số đồng học khác lại có limousine đón đưa. Giữa người với người luôn luôncó sự khác biệt.
“Thẩm Linh Tố.”
Linh Tố đối với giọng nói này không hề xa lạ, đó làbạn học ba năm kiêm bạn tốt của nàng, Hứa Minh Chính.
Hứa Minh Chính đã chạy tới nói: “Hồ lão sư muốn bạnđọc sách xong thì tới văn phòng gặp thầy ấy một chút, có lẽ là vì chuyện thi cửlần trước.”
Linh Tố hơi hơi nghiêng đầu tự hỏi một lát: “A? Phầnlịch sử bạn lại chọn mục trình bày và phân tích đề, đúng là không nên mà.”
Hứa Minh Chính không hề phản bác dự đoán của cô, chỉha ha cười nói: “Đúng, lần này lại để cho bạn giành vị trí thứ nhất rồi. Phảimời mình uống nước có ga đó nha.”
Linh Tố rất có cảm tình với thiếu niên tuấn tú này,đối thoại giữa hai người mơ hồ có chút mờ ám.
Cô cười nhẹ, vươn tay ra, nhẹ nhàng phất qua vai HứaMinh Chính một cái, như là giúp cậu phủi đi tro bụi.
Có điều Hứa Minh Chính lại phát hiện ra đau nhức ở vaitrái từ lúc rời giường sáng nay chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Đây cũng là một nguyên nhân cậu không thể kiềm chếtình cảm mê luyến với Linh Tố, cậu thật sự cảm thấy cô có thiên phú dị bẩm,không giống với người thường.
Hứa Minh Chính hỏi Linh Tố: “Cuối tuần là sinh nhậtcủa mình, bạn sẽ đến chứ?”
Nụ cười bên môi Linh Tố chợt tắt, vẻ mặt lộ ra ngượngnghịu.
Không phải cô chưa từng đến Hứa gia, nhưng lần đó thậtsự không hề vui vẻ.
Khi đó mới vào năm nhất, Hứa Minh Chính chơi bóng ngãbị thương ở chân, được Linh Tố đưa về nhà.
Hứa gia là giai cấp tư sản, biệt thự rộng rãi sángngời, có bảo mẫu và giúp việc. Hứa phu nhân mặc âu phục màu ngà voi, trẻ trunglại xinh đẹp.
Linh Tố giúp đỡ Hứa Minh Chính đi vào nhà, mệt mỏi đếnmức trên mặt trên đầu đổ mồ hôi, có chút chật vật. Hứa phu nhân tự mình bưngnước tới, nhân cơ hội đánh giá cô, ánh mắt mang theo dò xét, làm cho Linh Tốkhông được tự nhiên.
Hứa phu nhân nói: “Thường nghe Minh Chính nhắc tớicháu, nói thành tích của cháu rất tốt. Bình thường là ai phụ đạo cho cháu vậy?”
Linh Tố nói: “Không có ai phụ đạo. Cháu chỉ đọc sáchnhiều hơn người khác gấp mấy lần mà thôi.”
“Ha ha, cháu thật sự xinh đẹp, là giống mẹ chăng? Thẩmgia là làm cái gì?”
Linh Tố đáp: “Mẹ cháu đã qua đời, trong nhà chỉ cócháu và em gái.”
Hứa phu nhân giật mình, bà tựa hồ không biết thế giớinày còn có đứa nhỏ chưa đủ tuổi vị thành niên đã phải sống độc lập.
Không có cha chỉ có hai đứa nhỏ, một nguyên nhân làcha bọn nó đã chết, còn có nguyên nhân khác, là mẹ của bọn nó có hành vi khôngđàng hoàng.
Dù cho thế nào cũng khiến Hứa phu nhân không vừa lòng.
Linh Tố tựa hồ không sợ chết còn bổ sung thêm: “Dì à,lão thái thái nhà dì lúc sống có trồng một gốc cây quân tử lan đúng không, hoanày phải chiều chuộng, không thể tưới quá nhiều nước.”
Trên mặt Hứa phu nhân trở nên trắng bệch, sợ tới mứccả người run rẩy.
Lão thái thái của Hứa gia đã tạ thế hai tháng, mấyngày gần đây bỗng nhiên liên tiếp đi vào giấc mộng, càng không ngừng nói: “Đủ!Nhiều quá rồi!”
Bà trăm tư không thể lý giải, dù thế nào cũng khôngnghĩ tới là cây quân tử lan mà lão thái thái âu yếm kia xảy ra vấn đề.
Mà cô bé này đến tột cùng là loại người nào? Làm saonó lại biết nhiều chuyện của Hứa gia như vậy?
Trong mắt Hứa phu nhân, tươi cười của Thẩm Linh Tốtràn ngập chế nhạo, mang theo tà khí.
Linh Tố không ngồi bao lâu liền cáo từ. Đi ra cửa củaHứa gia, bên tai cô bỗng nhiên vang lên giọng nói của Hứa phu nhân, rõ ràng làđang chất vấn con trai: “Con kể về bạn học nữ chính là cô bé đó sao, sao trênngười lại có mùi tà khí như thế?”
Linh Tố chưa từng thống hận dị năng của mình giống nhưlúc đó đến thế. Tuy rằng biết người ta nhất định sẽ ghét bỏ mình, nhưng mà taikhông nghe thấy thì còn có thể cảm thấy thanh tịnh.
Cô lập tức trở về ký túc xá, đổ một chậu nước lạnh,dùng sức giội vào người, lại lấy khăn mặt dùng sức chà xát thân thể. Cọ rửa hồilâu, đến tận khi cả người đỏ bừng, làn da đau đớn mới dừng lại.
Về nhà liền hỏi mẹ: “Mẹ, trên người con có phải có mùità khí cổ quái không?”
Mẹ vùi đầu thái thịt, đáp: “Mỗi người đều hiểu rõ, cáiđó và xuất thân không liên quan đến nhau.”
Bà biết con gái ở trường học gặp phải chuyện gì.
Thẩm Linh Tố đến thật lâu về sau mới hiểu được, ý củaHứa phu nhân là trên người cô có mùi hồ ly.
Khi bọn họ chán ghét người nào đó đều thích so sánhđối phương với động vật; mà khi bọn họ yêu thích người nào đó, cũng thích sosánh đối phương với động vật.
Buổi chiều không có tiết học, giữa trưa tan học xong,Linh Tố trực tiếp bắt xe đến bệnh viện.
Nhà, trường học, bệnh viện, lộ trình có hình tam giácnày là lộ trình quen thuộc hai năm nay của cô.
Y tá đã quen mặt Linh Tố, mỉm cười nói với cô: “LinhTố, xe có đông lắm không? Nhìn người em đầy mồ hôi rồi.”
Tháng 4, đã là cuối xuân, anh đào đỏ hồng, quả dâu timtím.
Quần áo mỏng manh của Linh Tố bị mồ hôi thấm ướt nhẹp,dán lên da thịt, mơ hồ có thể thấy được áo lót màu trắng. Làn da mềm mại củathiếu nữ, khuôn mặt ôn nhu, hơi ửng hồng sau khi vận động sau, đôi mắt đen láy,lung linh, trong trẻo nhưng lạnh lùng động lòng người.
Trong bệnh viện bác sỹ, y tá đều rất thích cô.
Linh Tịnh không giống với chị, nhỏ gầy tái nhợt, giốngnhư đóa hoa không được ánh mặt trời chiếu rọi.
Linh Tố lấy cặp lồng cơm ra, nói liên miên: “Hôm naycó canh gà nấm hương, được hầm rất nhừ, chị biết em không chịu nổi mùi này,nhưng rất tốt đối với sức khỏe của em.”
Linh Tịnh cười dịu ngoan: “Nấu canh phiền toái nhưvậy, chị có thời gian nấu sao?”
“Mẹ nấu mà.” Linh Tố thuận miệng nói.
Ánh mắt Linh Tịnh nhìn chị bao hàm ưu thương cùngthương hại, em gái ôn nhu nói: “Chị, mẹ đã qua đời hơn một năm rồi.”
Linh Tố không nói lời nào.
“Mấy năm nay, chị chăm sóc em thật không dễ dàng, chắchẳn trong lòng luôn khát cầu mẹ có thể đến giúp chị phân ưu giải lao. Nhưng emkhông muốn nhìn chị suốt ngày sa vào ảo tưởng của chính mình, chị phải đối mặtvới sự thật.”
Linh Tố mím miệng.
Linh Tịnh cầm tay chị: “Chị, nếu lỡ em đi trước chị,em không hy vọng chị luôn luôn nhìn thấy em.”
Móng tay của Linh Tịnh tím tái, cánh tay gầy gò nhưbệnh nhân hít thuốc phiện.
Cô bé vốn không tin chị có thể nhìn thấy ma quỷ.
Trong lòng Linh Tố có biết bao lời muốn nói, nhưngđành phải dùng tiếng thở dài oan ức cho qua.
Cô thay đổi một đề tài khác: “Chị đã chuẩn bị sắp đủtiền rồi, đã liên hệ với bác sỹ về chuyện giải phẫu.”
Linh Tịnh bất an: “Việc này cần rất nhiều tiền, chị cònphải học đại học thì làm sao bây giờ?”
“Về điều này thì không cần phải lo lắng đâu.”
“Mạo hiểm trong giải phẫu có lớn không?”
“Bác sỹ nói, tình huống của em không nghiêm trọng.”Linh Tố nắm chặt tay em gái, kiên nhẫn an ủi.
Linh Tịnh tự trách: “Là em liên lụy chị.”
Linh Tố vội vàng chuyển đề tài: “Thư viện của trườnghọc toàn là sách cũ, chắc em cũng đọc chán rồi đúng không? Hứa Minh Chính chochị mượn thẻ thuê sách báo ở trường đại học của anh bạn ấy, chị đi tìm mấyquyển hay cho em xem.”
Thời điểm rời khỏi bệnh viện đúng là lúc chiều tà.
Trời không một gợn mây, gió thổi qua mang theo mùi đấtẩm như trời sắp mưa.
Kiến trúc của thư viện đại học rất đẹp, cảnh trí unhã, là do vài công ty quyên tiền riêng xây dựng nên. Bên trong đã mở điều hòa,không có nhiều người lắm, thật sự im lặng, bên ngoài tiếng gió thổi khiến câycối ào ào xào xạc không dứt bên tai.
Đây là lần đầu tiên Linh Tố đến nơi này, mới vừa đivào liền mơ hồ cảm giác được không thích hợp, trong không khí có một chút layđộng rất nhỏ, lại tựa hồ như là ảo giác.
Cô tìm thấy mấy quyển sách thú vị, nhịn không đượcngồi đọc ngay tại thư viện. Bên ngoài sắc trời càng ngày càng ảm đạm, gió càngngày càng lớn. Xem ra, trời sắp mưa to rồi.
Bỗng nhiên “bộp” một tiếng, một nhánh cây bị gió thổimạnh, đập vào cửa sổ bằng thủy tinh. Trong thư viện mọi người bị thời tiết thayđổi này mà hoảng hốt, rất nhiều người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, tính rời đi.
Linh Tố đi được vài bước, bỗng nhiên đứng lại. Cônghiêng tai lắng nghe, cảm thấy phía trên thư viện tựa hồ có tiếng động nào đóvang vọng.
Ngay lúc này, chân trời đột nhiên xuất hiện một tiachớp, lập tức tiếng sấm ầm ầm, mưa rất nhanh liền ào ào rơi xuống.
Đây là mưa mùa hè, chỉ có mưa hè mới có thể to nhưvậy.
Không ít người đều ngồi trở lại thư viện. Linh Tố đứngở trong đám người nhìn mưa to bên ngoài, bất an trong lòng dần dần lan rộng.
Tâm thần không yên, hơi thở di động chung quanh. Đếntột cùng đã xảy ra vấn đề gì?
Từng tia chớp nối tiếp nhau, giống như muốn xé ráchtầng không. Tiếng sấm ầm ầm, đinh tai nhức óc. Trên bầu trời mây đen quaycuồng, khí lạnh ập vào mặt.
Ngay cả những người khác cũng đều cảm giác được khôngkhí quỷ dị. Mọi người bắt đầu nôn nóng.
Cũng không biết là do gió lạnh, hay là do tác dụng tâmlý, nhiệt độ ở đại sảnh rõ ràng giảm xuống. Mọi người châu đầu ghé tai, trênmặt tràn ngập bất an.
Bên cạnh một người lầm bầm lầu bầu: “Thật kỳ quái, quảthực giống như có điều dị thường vậy!”
Vừa dứt lời, một tiếng sầm rơi trên đỉnh đầu, oanh mộttiếng, chấn đắc khiến sàn nhà dưới chân đều rung lên, thiên địa dường như tạithời khắc kia bị đánh rách tả tơi, tiếng vỡ vụn cùng tiếng vật nặng rơi xuốngđất ùn ùn kéo đến.
“A —- “
Một tiếng thét thê lương chói tai chợt vang lên, vôcùng hoảng hốt, như là trải qua sợ hãi rất lớn. Mọi ngọn đèn xung quanh chợtlóe, rồi tắt ngúm.
Trời đất u ám, đám người sôi trào.
Linh Tố lúc này ngẩng đầu quan sát phía trước. Tiếngthét to này vọng lại từ đỉnh đầu, nhưng tựa hồ chỉ có một mình cô nghe thấy.
Cô sờ tay vào ven tường tìm cầu thang rồi nhanh chóngdọc theo thang lầu chạy lên phía trên.
Lại là một tiếng sấm đánh bên tai.
Trên lầu vốn là một loạt cửa sổ tới tận sát mặt đất,giờ phút này cũng tối đen. Mấy cánh cửa sổ không đóng, gió và mưa ầm ập tiếnvào, khiến sách vở phân tán hỗn độn. Trên sàn đọng nước chiết xạ ánh sáng màulam nhạt.
Linh Tố dẫm lên vũng nước đi qua tìm kiếm. Trong cảnhtranh tối tranh sáng, trực giác chỉ dẫn cô bước đi.
Ở cánh cửa sổ thủy tinh nơi góc khuất nhất, rèm cửa sổmàu trắng bị thổi tung phần phật trong mưa gió như đang nhảy múa. Sau rèm cửasổ, có một bóng màu trắng lạnh run lui ở trong góc.
Thẩm Linh Tố đứng lại một lát, rồi nhẹ nhàng đi qua.
Bóng dáng kia vẫn cúi đầu khóc nức nở.
“Bạn có khỏe không?” Linh Tố ôn nhu hỏi.
Bóng dáng đó run rẩy. Trong ánh lập lòe, Linh Tố nhìnthấy một mái tóc đen dài.
Tiếng sấm như kỳ tích dần dần đi xa, duy chỉ có tiachớp như trước vẫn không ngừng. Gió dần dần yếu bớt, rèm cửa sổ chậm rãi hạxuống.
Linh Tố rốt cục đã thấy rõ ràng.
Là một cô gái, tuổi xấp xỉ với Linh Tố, dáng người nhỏnhắn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, ngũ quan lại xinh đẹp động lòng người. Côgái xõa tóc, tóc thật dài bay trong gió, trên mặt có loại bi thương sợ hãi,khiến người khác kinh sợ.
Linh Tố bỗng nhiên phát hiện có chỗ khác thường: côkhông thấy rõ lai lịch của cô gái này. Lúc trước chỉ cần liếc mắt một cái là cóthể nhìn thấu, hiện tại như là bị bao phủ trong một màn sương khói mơ hồ.
“Có phải bạn bị lạc đường hay không?” Linh Tố nhẹnhàng hỏi: “Có cần mình giúp bạn không?”
Cô gái vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng: “Bạn thấy được mìnhsao?”
Linh Tố gật đầu.
Ánh mắt mất đi tiêu cự của cô gái nháy mắt trở nên sắcbén, ngữ khí mờ mịt ngược lại kiên định, khuôn mặt trắng bệch nổi bật trong tiachớp, khiến người ta có chút sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]