Bị quát như vậy, Đường Nguyễn Nguyễn run nhẹ vai, nước mắt lưng tròng nhìn Lệ Mặc Xuyên, hít hít mũi, đáng thương mở to mắt, nhưng không dám để nước mắt rơi xuống nữa.
"Xin... xin lỗi... tôi tôi tôi... tôi không cố ý..."
Cô luống cuống không biết phải làm sao, cả người run lên càng mạnh, khóe mắt đỏ ửng, trông càng giống một chú thỏ con hơn.
Lệ Mặc Xuyên càng nhíu chặt mày hơn.
Anh ta ghét nhất loại phụ nữ suốt ngày khóc lóc này, yếu đuối lại không có chủ kiến, gặp chuyện chỉ biết khóc, lúc nào cũng cần người khác bảo vệ, đúng là phiền phức.
Lệ Mặc Xuyên buông Đường Nguyễn Nguyễn ra, quát:
"Cô chỉ biết xin lỗi thôi sao, không biết làm gì khác à?"
Đường Nguyễn Nguyễn đang luống cuống, người trước mặt này trông có vẻ rất khó gần, nếu anh ta nổi giận ra tay với cô thì cô phải làm sao? Chắc chắn là đánh không lại rồi!
Bỗng nhiên, loa phát thanh trên đỉnh đầu vang lên giọng nữ dịu dàng:
"Bạn nhỏ Đường Nguyễn Nguyễn, bạn nhỏ Đường Nguyễn Nguyễn, người giám hộ của bạn là Diệp Cảnh Dục đang tìm bạn khắp nơi, nếu nghe thấy thông báo xin hãy đến phòng phát thanh của công viên."
"Bạn nhỏ Đường Nguyễn Nguyễn, bị lạc từ một giờ trước, lúc bị lạc mặc áo màu vàng be và váy xanh lam, xin những người tốt bụng gặp được bạn nhỏ hãy đưa bạn ấy đến phòng phát thanh của công viên."
"..."
Hai thông báo này được phát đi phát lại trên loa, Đường Nguyễn Nguyễn vừa rồi còn đứng đó nước mắt lưng tròng, luống cuống tay chân thì giờ đã hóa đá.
Cô há hốc miệng, vẻ mặt ngây dại, đứng bất động.
Còn Lệ Mặc Xuyên trước mặt cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô từ trên xuống dưới, áo màu vàng be và váy xanh lam, chân đi giày thể thao màu trắng, tuy có khuôn mặt trẻ con, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một bạn nhỏ.
Anh ta cười khẩy một tiếng, nhướng mày, hỏi với vẻ khó chịu:
"Là đang nói cô đấy à?"
Đường Nguyễn Nguyễn cắn môi, xấu hổ trừng mắt nhìn Lệ Mặc Xuyên một cái, rồi xoay người chạy về phía phòng phát thanh.
Cô chạy quá nhanh, Lệ Mặc Xuyên thậm chí còn chưa kịp túm lấy Đường Nguyễn Nguyễn thì người phụ nữ đó đã như một chú thỏ nhanh nhẹn, chui vào biển người đông đúc, biến mất không thấy tăm hơi.
Trên lòng bàn tay Lệ Mặc Xuyên vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, anh đưa lên mũi ngửi, thoang thoảng hương hoa dành dành, không nồng nàn cũng không nổi bật, thanh nhã, tao nhã, rất giống cô.
"Lệ tiên sinh!"
Cuối cùng vệ sĩ cũng tìm thấy anh, thở hổn hển, thấy Lệ Mặc Xuyên không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh không sao là tốt rồi, quả nhiên giống như anh dự đoán, đây là một cái bẫy, khi người của chúng ta đến nơi thì người liên lạc đã bị giết, đồ đạc trên người bị cướp sạch, thứ anh muốn cũng không cánh mà bay!"
Lệ Mặc Xuyên nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Người của chúng ta đâu?"
Vệ sĩ quan sát sắc mặt Lệ Mặc Xuyên, cẩn thận trả lời:
"Tuy lúc vào điểm hẹn đã bật camera ghi hình, nhưng khi cảnh sát đến vẫn đưa người của chúng ta đi, nhưng anh yên tâm, không có vấn đề gì đâu, rất nhanh sẽ được thả ra."
Lệ Mặc Xuyên không nói gì nữa, xoay người đi về hướng ngược lại với hướng Đường Nguyễn Nguyễn rời đi.
"Về thôi."
Vệ sĩ cúi đầu đi theo sau Lệ Mặc Xuyên, sau đó mấy vệ sĩ khác đang đứng từ xa cũng lần lượt đi theo.
Đi được một đoạn khá xa, vệ sĩ mới nhịn không được hỏi Lệ Mặc Xuyên:
"Lệ tiên sinh, có phải chuyện này là do Bùi Phượng Chi làm không? Tên đó luôn thích dùng những thủ đoạn hèn hạ này, hắn..."
Vừa nhắc đến Bùi Phượng Chi, vệ sĩ liền nghiến răng nghiến lợi, theo bản năng sờ lên vết sẹo dài trên lông mày trái của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]