Diệp Ninh Uyển vừa định mở miệng nói, thì Diệp Nhược Hâm đột nhiên khóc lóc bổ nhào đến, quỳ xuống trước mặt ông cụ Bùi, vừa khóc vừa cắt ngang lời Diệp Ninh Uyển định nói.
"Bùi gia gia, đều là lỗi của cháu, xin ông ngàn vạn lần đừng phạt Uyển Uyển, những năm nay chị ấy ở bên ngoài đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, ông muốn phạt thì phạt cháu đi!"
Diệp Ninh Uyển im lặng nhìn Diệp Nhược Hâm, trợn trắng mắt.
"Lời hay lời xấu đều để cô nói hết, giả vờ làm người tốt ở đây, Thái Bình Dương cũng không rộng bằng cô đâu! Cô thật sự cho rằng gia gia mù à?"
Diệp Nhược Hâm ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đẫm nước mắt mang theo vẻ bị tổn thương, nghẹn ngào khóc lóc nói:
"Uyển Uyển, em là muốn giúp chị mà! Nếu chị làm loạn, không chữa khỏi tay cho Cửu gia, chị có biết hậu quả là gì không? Em làm vậy vì chị, sao chị lại có thể mắng em như vậy!"
Lúc này, Diệp Nhược Hâm như một đóa hoa nhỏ bị gió thổi run rẩy trên vách núi.
Diệp Ninh Uyển cười khẩy một tiếng.
"Ba, ba còn muốn để Diệp Nhược Hâm tiếp tục lãng phí thời gian của ba sao?"
Vừa dứt lời, ông cụ Bùi trầm mặt xuống, không kiên nhẫn quát lên:
"Đủ rồi! Tất cả im miệng cho ta!"
Diệp Ninh Uyển không nói nữa, Diệp Nhược Hâm cũng nức nở không dám nói gì thêm.
Ngay sau đó, ông cụ Bùi phẩy tay, lạnh lùng ra lệnh:
"Lôi ra ngoài!"
Nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3736594/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.