"Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?"
Bùi Phượng Chi nằm trên giường bệnh trắng tinh, dùng bàn tay không bị thương nắm lấy ngón tay run rẩy của ông cụ Bùi, nhỏ giọng an ủi:
"Ba, những chuyện này không cần cưỡng cầu, con có thể sống sót đã là ơn trời rồi, có lẽ mọi chuyện trên đời đều như vậy, con sống lại, nhất định phải trả giá bằng tay phải của mình, đây có lẽ là số phận!"
Bùi Phượng Chi nói đến đây, khẽ thở dài, mí mắt rũ xuống, tạo thành hai bóng hình cánh quạt trên khuôn mặt tái nhợt của cậu ta.
Diệp Ninh Uyển nhìn dáng vẻ vừa tiều tụy vừa buồn bã của Bùi Phượng Chi, không nhịn được thầm khen ngợi trong lòng.
Không ngờ Cửu gia nhà họ Bùi cũng biết diễn trò!
Quả nhiên, ông cụ Bùi nắm chặt cây gậy trong tay, đột nhiên đứng dậy.
"Số phận cái gì chứ! Mạng của con là do ta cho, cho dù là ông trời cũng không có quyền quyết định!"
Ông cụ Bùi vừa nói vừa thở hổn hển mấy hơi, quay đầu lại ra lệnh cho quản gia:
"Lập tức chuẩn bị máy bay riêng, ta đích thân đến nhà họ Tạ một chuyến!"
Quản gia sững sờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của ông cụ Bùi, ông ta không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi làm việc.
"Ông đợi một lát, tôi sẽ liên lạc ngay!"
Đúng lúc này, trong phòng bệnh vang lên một giọng nói trong trẻo:
"Tay của Cửu gia cứ giao cho tôi! Tôi đảm bảo có thể chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tan-hon-nu-hon-cua-nguoi-chong-thuc-vat-khien-toi-nghet-tho/3736593/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.