Chương trước
Chương sau
Khi Mạnh Yến Lễ gửi tin nhắn thoại cho Hoàng Lư, anh vừa đi lên tầng vừa nhấn nút ghi âm, nói xong thì thả ngón tay ra gửi tin nhắn đi.

Vừa hay gặp được dì Dương ở góc cầu thang, anh bèn nghiêng đầu hỏi: "Dì Dương, lần đầu tiên đến Thanh Li thì phải chú ý cái gì?"

Dì Dương ngẫm nghĩ một lúc: "Thanh Li nhiều núi, lại thường xuyên có sương mù, nếu chỉ đi dạo loanh quanh thì không sao, nhưng nếu muốn lái xe thì phải để ý đến thời tiết."

Mạnh Yến Lễ gật đầu.

Chuyện này anh đã tính đến, nên cũng vừa mới nói với Hoàng Lư trong tin nhắn thoại rồi.

"Con đang gửi tin nhắn cho cô gái tên Hoàng Lư đó à?"

"Dạ, con muốn dặn dò cô ấy một số thứ." Mạnh Yến Lễ nói.

"Phải rồi, con gái một thân một mình ra ngoài cũng phải cẩn thận. Nếu là con gái dì, dì thật sự không yên tâm để con bé đi xa một mình như thế, có bạn đi cùng còn đỡ, dù sao mới chỉ 20 tuổi......"

Dì Dương nói đến đây thì đột nhiên im bặt, bà mẫn cảm nhận thấy khi chữ "20 tuổi" vừa được thốt ra, Mạnh Yến Lễ giống như bị cái gai vô hình đâm vào người, đó là nỗi đau sâu trong tim anh.

Thấy Mạnh Yến Lễ cụp mắt, dì Dương đau lòng thay đổi đề tài: "Cái đó...... Yến Lễ à, con nghĩ chúng ta có nên mời Hoàng Lư đến đây ăn một bữa không? Ở đây không có ai chăm sóc con bé, lâu lâu ghé qua đây ăn một bữa cũng tốt nhỉ?"

Mạnh Yến Lễ lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Nói xong, anh bước vào phòng làm việc.

Dì Dương không nói nữa.

Bình thường khi Mạnh Yến Lễ bước vào phòng làm việc đồng nghĩa với việc anh không hy vọng có người tới làm phiền.

Bà khẽ thở dài một tiếng, đi xuống tầng chăm sóc đống hoa cỏ trong sân.

Lý do Mạnh Yến Lễ không mời Hoàng Lư tới nhà ăn cơm là bởi anh cảm thấy làm vậy sẽ khiến cô khó xử.

Nếu Hoàng Lư tới Thanh Li cùng Hoàng Mậu Khang, dĩ nhiên Mạnh Yến Lễ sẽ làm chủ trì đãi khách. Nhưng Hoàng Lư là con gái, hai người cũng chỉ mới gặp nhau một lúc, nếu đột nhiên được mời tới nhà ăn cơm, có khi cô lại ngại từ chối, mà tới đây rồi thì lại xấu hổ không dám trò chuyện.

Không cần thiết phải đẩy cô vào tình huống như đứng trên đống lửa như vậy.

Trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, Mạnh Yến Lễ đeo tai nghe không dây, ngồi vào ghế rồi gọi lại.

Ánh nắng chiều khá dễ chịu, xuyên qua cửa sổ chiếu xuống bàn làm việc, chiếu lên bức ảnh vui tươi của một gia đình bốn người, khiến Mạnh Yến Lễ hơi thất thần.

Các cuộc gọi hội họp thường kéo dài hơn bình thường.

Chủ yếu là vì điện thoại của anh thường để chế độ im lặng quanh năm. Tất cả mọi người đều biết anh không giải quyết việc gấp, tìm anh cũng vô dụng.

Việc anh có trả lời cuộc gọi hay không, hoặc sẽ trả lời tin nhắn trong bao nhiêu ngày, đó đều là chuyện tùy duyên.

Lâu dần, mọi người đều biết thói quen đó, nên mỗi lần họp sẽ tổng hợp các thông tin và xử lý hết những vấn đề có thể xảy ra trong một hai tháng tới

Đang nói chuyện giữa chừng, điện thoại di động trên bàn sáng lên, có tin nhắn mới đến.

Mạnh Yến Lễ uể oải tựa lưng vào ghế, xoay bút, không vội vã đọc.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Yến Lễ tháo tai nghe không dây xuống ném lên mặt bàn, mở cuốn sổ ghi chú ra, viết vài dòng những nội dung có thể mình sẽ quên.

Sau đó, anh cầm điện thoại lên, click mở tin nhắn mới.

Bận rộn hết nửa ngày, Mạnh Yến Lễ gần như quên mất tin nhắn thoại anh đã gửi cho Hoàng Lư.

Thình lình nhìn thấy ba chữ"Tiểu Hoàng Lư", anh còn ngẩn ra một lúc, mở ra xem, Hoàng Lư nhắn trả lời anh một dòng chữ:

【 Cảm ơn chú Mạnh. Chú đúng là người tốt. 】

Khi đọc tin nhắn, có thể anh đã mỉm cười, hoặc có thể không.

Đây chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể trong cuộc sống của anh, rất nhanh đã bị Mạnh Yến Lễ ném ra sau đầu.

Khi anh nhớ ra Hoàng Lư thì đã là một tuần sau.

Thời tiết hôm đó không tốt lắm, đêm hôm trước trời đổ một trận mưa to, nhiều cây hoa do dì Dương trồng bị mưa quật đổ, cánh hoa vương vãi khắp mặt đất, vài cành hồng trắng đang nở rộ cũng bị gãy.

Lúc Mạnh Yến Lễ tỉnh dậy, dì Dương đang đứng trong sân đau lòng lẩm bẩm cái gì đó, người phụ nữ cả đời không biết mắng chửi người cũng chỉ biết lặp lại mấy câu trách móc: "Thật là", "Sao đêm qua trời lại mưa chứ", "Tội nghiệp hoa của tôi"......



Mạnh Yến Lễ biết, cả khu vườn hoa ấy đã tiêu tốn rất nhiều công sức của dì Dương.

Anh mặc áo khoác vào, xuống tầng an ủi dì Dương: "Dì cắm mấy bông hoa bị gãy vào bình thử xem, còn có thể nở thêm vài ngày nữa."

"Không biết liệu trời có mưa nữa không."

Dì Dương nhìn bầu trời u ám: "Chắc dì phải dựng vài cái lều nhỏ để che mới được."

Dì Dương bị phong thấp, cứ đến ngày mưa là xương khớp bà sẽ đau nhức.

Mạnh Yến Lễ cũng sợ bà vận động lâu sẽ mệt, bèn lấy điện thoại ra định xem dự báo thời tiết. Đúng lúc này, Hoàng Mậu Khang gọi điện thoại tới, vừa hay Mạnh Yến Lễ nhận được.

Điện thoại được kết nối, Hoàng Mậu Khang nói nhanh: "Yến Lễ, mấy ngày nay cậu có gặp Hoàng Lư không?"

"Không ạ." Bị hỏi như vậy, Mạnh Yến Lễ theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong giọng nói của Hoàng Mậu Khang hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng: "Vậy Hoàng Lư có nói với cậu con bé đang ở đâu không? Tối hôm qua tôi gọi điện cho nó thì không thấy bắt máy, sáng nay cũng không thấy có cuộc gọi lại. Hồi nãy tôi gọi thì tắt máy, cậu nghĩ xem liệu có thể xảy ra chuyện gì không?"

Phong cách nuôi dạy của ông bố Hoàng Mậu Khang này phải nói là quá mức "buông thả" con gái.

Sau cái hôm Hoàng Lư tới nhà Mạnh Yến Lễ đưa trà, cũng chính là ngày Mạnh Yến Lễ kết bạn Wechat với cô, anh và Hoàng Mậu Khang đã nói chuyện điện thoại một lần nữa.

Mạnh Yến Lễ cũng không phải kiểu người thích xen vào việc của người khác, nhưng hôm đó trong lúc gọi điện, anh đã uyển chuyển nhắc nhở Hoàng Mậu Khang, một cô gái trẻ vượt ngàn dặm xa xôi tới thành phố nhỏ xa lạ vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, không an toàn chút nào.

Ý anh là chắc chắn Hoàng Lư đang gặp phải vấn đề gì đó, tâm trạng bất ổn khiến cô quyết định một thân một mình đi du lịch xa như vậy.

Nhưng Hoàng Mậu Khang là ông bố kém tinh tế, ông hoàn toàn hiểu sai ý, trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo, cười nói với Mạnh Yến Lễ: "Yên tâm đi Yến Lễ, đứa nhỏ Hoàng Lư này độc lập từ nhỏ. Từ lúc học tiểu học con bé đã biết giặt đồng phục bằng máy giặt, biết kiểm tra nước, điện, gas trước khi đi ngủ, thậm chí còn gắn thêm khóa phụ cho cửa chống trộm. Ý thức an toàn của con bé rất cao, tuyệt nhiên sẽ không đến những nơi nguy hiểm đâu."

Sau đó Hoàng Mậu Khang có việc vội, nói là phải đến nhà máy khảo sát, cuộc trò chuyện của họ tới đó là kết thúc.

Trước khi cúp máy, Mạnh Yến Lễ không khỏi nói thêm một câu: "Hay là chú cho cháu phương thức liên lạc của Hoàng Lư đi, có việc gì thì có thể tới tìm cháu."

Một lúc sau, Hoàng Mậu Khang gửi danh thiếp WeChat của Hoàng Lư sang cho anh.

Nhưng đó đã là chuyện của một tuần trước, mấy ngày này, Mạnh Yến Lễ chưa từng liên lạc với Hoàng Lư.

"Để cháu đi tìm xem thế nào." Ngắt cuộc gọi, Mạnh Yến Lễ nhíu chặt mày.

Lần cuối cùng nhìn thấy Hoàng Lư, là buổi tối hôm cô đến Thanh Li.

Khi ấy anh đang nói chuyện với người khác ở bên ngoài, thấy cô như một tên trộm nhỏ bước từng bước trốn dưới bóng cây, lặng lẽ rời đi.

Ở thị trấn nhỏ Thanh Li này không có khách sạn nào ra hồn cả, có lẻ tẻ một vài nhà thì cũng nằm ở trung tâm thị trấn, cách nơi này rất xa.

Mạnh Yến Lễ nhớ lại, đêm hôm đó anh thấy cô đi bộ, đoán chừng nơi ở sẽ không quá xa.

Hướng Hoàng Lư đi hôm đó......

Gần đó quả thực có một căn hộ cho thuê theo ngày, có lẽ Hoàng Lư đang ở đấy!

Mạnh Yến Lễ cầm chìa khóa xe: "Dì Dương, phiền dì ra ngoài với cháu một chuyến." Hoàng Lư dù sao cũng là con gái, nhỡ có chuyện gì xảy ra, sợ là anh không tiện hỗ trợ, có thêm dì Dương sẽ tốt hơn.

Trên đường đi, giữa mày Mạnh Yến Lễ chưa từng thả lỏng.

Anh nhớ lại mấy năm trước, khi Mạnh Chính Nhất vừa tròn 20 tuổi, cậu cầm chìa khóa xe máy của anh, cười hì hì giơ ba ngón tay lên thề: "Anh, em lái xe máy của anh ra ngoài một chuyến được không? Em bảo đảm sẽ về trước 10 giờ!"

Kết quả thì sao?

Đám nhãi ranh 20 tuổi!

Mạnh Yến Lễ lái xe với tốc độ chóng mặt, cuối cùng thắng mạnh một cái, lốp xe cùng mặt đất ma sát tạo ra tiếng "Kéttttt" chói tai, xe dừng trước cửa nhà trọ.

Sau khi hỏi bà chủ, xác định Hoàng Lư đang ở đây, dì Dương nhẹ nhàng thở ra: "Cảm tạ trời đất."

Có thể là do ánh mắt và cái nhíu mày của Mạnh Yến Lễ quá sắc bén, bà chủ lo lắng đến mức nói lắp: "V...vị khách ở phòng 502 quả thực không ra ngoài mấy ngày rồi, hình, hình như là bị bệnh, đúng không Tiểu Mễ?"

Cô bé được gọi là Tiểu Mễ ngẩng đầu lên từ trong cuốn《 Ngũ Tam 》: "Chị gái phòng 502 ấy ạ, chị ấy không ra ngoài mấy ngày rồi, hình như là do thất tình."

Tiểu Mễ nói xong thì bị bà chủ đánh vào gáy: "Con thì biết cái gì!"

"Không biết bác có thể dùng điện thoại lễ tân hỏi cô ấy có tiện xuống đây được không." Mạnh Yến Lễ đột nhiên nói.



Bà chủ có vẻ hơi nghi ngờ, có lẽ là muốn hỏi Mạnh Yến Lễ có quan hệ gì với Hoàng Lư.

Nhưng dù sao bà cũng là người làm ăn kinh doanh, lúc này bà càng lo lắng cho sự an toàn của vị khách ở trên tầng hơn, đã 2, 3 ngày cô không ra khỏi cửa rồi.

Bà chủ gọi điện thoại bàn, bên kia đổ chuông rất lâu nhưng vẫn không có người nghe máy.

Gọi thêm một cuộc nữa cũng vẫn như vậy.

Dì Dương nóng nảy, hỏi một tràng dài: "Bà có chắc là con bé không đi ra ngoài không? Có thật là con bé ở trong phòng không? Sao mãi không trả lời điện thoại? Có khi nào con bé ra ngoài mà hai người không biết không?"

Bà chủ quanh co một chút, nói không nên lời, hiển nhiên cũng có chút sợ hãi.

Mạnh Yến Lễ lấy chứng minh thư ra đặt trên quầy lễ tân, chứng minh mình không phải người xấu: "Mong bác đưa cho tôi chìa khóa dự phòng, tôi cần biết cô gái trong phòng có đang an toàn hay không."

Bà chủ lập tức lấy chìa khóa dự phòng, dẫn theo Mạnh Yến Lễ và dì Dương chạy chậm lên tầng. Tiểu Mễ cũng bỏ bài tập xuống chạy theo.

Đứng trước cửa phòng 502, bà chủ gõ cửa mấy tiếng mà không có ai đáp lại, đành phải dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra...

Hoàng Lư ở một phòng đơn nhỏ, có một phòng khách tương đối chật hẹp nối liền với ban công lộ thiên, phòng có cửa đóng kia là phòng ngủ.

Bọn họ đi vào phòng khách, Mạnh Yến Lễ nhanh chóng nhìn chung quanh bốn phía.

Phòng khách được dọn dẹp gọn gàng, rác thải đã được phân loại đặt ở trong túi rác cạnh cửa, trên bàn phòng khách đặt một chiếc vỏ sò nhỏ màu hồng nhạt nhặt về từ bờ biển..

Anh đi đến cửa phòng ngủ, gõ vài tiếng, bên trong vẫn không có ai đáp lại.

Cửa không khóa, Mạnh Yến Lễ hơi đẩy ra, không biết bị vật gì chặn lại, đột nhiên tiếng cảnh báo chói tai vang lên.

Hoàng Lư quả thật rất có ý thức an toàn, cô cắm thiết bị báo động bên trong cửa.

Âm thanh vô cùng vang dội, ngoài hành lang có người thò đầu ra từ phòng mình nhìn sang bên này, hô hỏi bà chủ: "Bà chủ, xảy ra chuyện gì thế?"

Người muốn tự sát sẽ không đặt chuông báo động ở cửa.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng còi báo động, Mạnh Yến Lễ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cửa bị chặn chặt, chỉ đẩy ra được một khe hở nhỏ.

May mắn thay, giữa tiếng chuông báo động khẩn cấp, trong phòng ngủ cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Một bóng người xuất hiện ở kẽ hở của cánh cửa, sau đó chuông báo động chặn cửa được gỡ bỏ..

Cửa phòng ngủ mở ra, Hoàng Lư xuất hiện trước mắt mọi người.

Cô đứng vịn cửa, trông rất yếu ớt, hai má đỏ bừng lên, môi trắng bệch, tóc tán loạn.

Hoàng Lư bị đánh thức bỏi tiếng chuông báo động, cô ngạc nhiên nhìn những người đứng ngoài cửa phòng ngủ, dì Dương nhào tới giữ chặt tay cô, nhẹ nhõm nói: "May quá, dì còn tưởng con xảy ra chuyện gì! Dọa chết chúng ta rồi! Hoàng Lư à, bố con nói tối qua gọi điện con không nghe, sáng nay thì tắt máy, bọn dì lo quá nên mới đến đây xem thế nào."

Quả thực cô đã ngủ rất lâu, vì bị sốt từ chiều hôm qua, nên sau khi uống thuốc vào lúc 4, 5 giờ chiều, cô trực tiếp đi ngủ luôn.

Giấc ngủ ngắn này kéo dài cho đến tận bây giờ. Nhìn điện thoại chỉ còn 4% pin, có lẽ là tự động tắt máy.

Hoàng Lư choáng váng, suy nghĩ cũng hơi chậm chạp.

Nhưng cô vẫn thấy xấu hổ vì đã khiến mọi người phải lo lắng, định cúi đầu nói một tiếng xin lỗi, vừa mới cúi xuống thì trước mắt tối sầm.

Mạnh Yến Lễ nhanh chân bước lên đỡ khi Hoàng Lư ngất xỉu.

Bà chủ và một vị khách trọ tới hóng chuyện đang ở phòng khách, dì Dương và Tiểu Mễ cũng ở đây.

Mọi người thấy Hoàng Lư đột nhiên ngất xỉu thì hoảng sợ, chỉ có Mạnh Yến Lễ bình tĩnh đỡ lấy cô, dùng mu bàn tay thử đo nhiệt độ.

Mạnh Yến Lễ thò tay vào túi đưa điện thoại cho dì Dương, nói nhanh nhưng rõ ràng từng chữ: "Dì gọi cho bác sĩ Quý bảo ông ấy đợi cháu ở nhà. Sau đó tìm Hoàng Mậu Khang trong danh bạ, bấm gọi, mở loa, cháu sẽ giải thích tình hình với ông ấy."

Bà chủ còn đang hoảng hốt, sợ có người xảy ra chuyện ở đây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bà.

Bà chủ định nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Mạnh Yến Lễ, chỉ biết há miệng thở dốc, không nói được lời nào.

Mạnh Yến Lễ cũng đang nhìn bà chủ, anh suy nghĩ một lúc rồi lấy ví ra: "Tôi sẽ để lại chứng minh thư ở đây, cần thiết thì bác có thể chụp lại. Tôi ở biệt thự 003 đối diện biển, khu A đường Quan Hải, có vấn đề gì có thể tìm tôi ở đó. Phòng này chưa dọn vội, tôi sẽ trả tiền trước một tuần, bác cứ giữ lại tiền đặt cọc, đến khi nào cô gái này khỏi bệnh sẽ tự đến lấy tiền đặt cọc và chứng minh thư của tôi."

Cuối cùng, Mạnh Yến Lễ hỏi: "Tôi có thể đưa cô ấy đi chưa?"

Bà chủ vừa gật đầu, Mạnh Yến Lễ đã bế Hoàng Lư lên, vững vàng bước nhanh ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.