Chương trước
Chương sau
Nghiêm Vĩnh Cận chưa bao giờ cảm thấy việc được nằm lên giường của mình lại là chuyện hạnh phúc như hôm nay.

Hắn lôi miếng ngọc trong túi quần ra: “Này, cậu bảo có phải do nó bảo vệ bọn mình không?”

Bạch Chỉ vừa rửa mặt xong, đang cầm khăn lau mặt. Cậu bị cận nhẹ, thường ngày cũng không đeo kính, phải híp mắt nhìn một lát mới thấy rõ vật trong tay hắn: “Nói với cậu rồi còn gì, thầy giả.”

“Thế thì là bọn mình số may.” Nghiêm Vĩnh Cận bò dậy trên giường, thầm nghĩ mình phân tích quá có lý.

“Có lẽ.” Bạch Chỉ phơi khăn mặt lên thanh sắt “Nhưng nếu nó có tác dụng thật thì bọn mình đã không gặp phải chuyện ma quái rồi. Có điều…” Cậu lại đổi giọng “Chuyện này cũng khó mà nói chính xác được, có thờ có thiêng, coi như nó cứu mình đi.”

“Được, nghe cậu.” Nói rồi Nghiêm Vĩnh Cận như nghĩ tới chuyện gì, đeo ngọc bội lên cổ “Ây, Bạch Chỉ, miếng ngọc mẹ tôi cho cậu đâu?”

“Trong túi, làm sao?”

“Đeo vào đeo vào!” Nghiêm Vĩnh Cận thúc giục.

“Để làm gì?” Bạch Chỉ dở khóc dở cười, tuy vậy cậu vẫn nghe lời hắn mà đeo lên cổ.

“Rồi, ngọc bội tình nhân.” Hắn đắc ý hất cằm “Từ giờ cậu chính là người của tôi.”

Bạch Chỉ “chẹp” một tiếng: “Cậu có thấy xàm không?”

“Sao lại xàm?” Nghiêm Vĩnh Cận không hài lòng với cách nói của cậu “Cái đồ nhà cậu chả tình thú gì!”

“Vâng vâng vâng, tôi không tình thú.” Bạch Chỉ đột nhiên nắm thành giường hắn leo lên.

Đây là lần đầu tiên cậu hạ cố tới giường của Nghiêm Vĩnh Cận, khiến trái tim hắn đập loạn một hồi.

“Bọn mình đều là con trai, còn có thể mặc quần áo giống nhau, đi giày giống nhau kìa.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng giữ lấy những ngón tay của Nghiêm Vĩnh Cận, đôi đồng tử lấp lánh đốm sao “Bất kể mặc cái gì cũng là đồ tình nhân hết.”

Bầu không khí bỗng trở nên khô nóng, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa kịp nếm thử hương vị này thì Bạch Chỉ đã quăng luôn tình cảm ngọt ngào vào sọt rác. Cậu tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Cậu muốn thế à?”

“Cút cút cút!” Nghiêm Vĩnh Cận hất văng tay cậu.

Sao hắn muốn yêu đương nồng nàn một chút mà khó quá vậy?

“Được rồi.” Bạch Chỉ cười, nhéo nhẹ gáy hắn “Bọn mình còn cả tương lai dài lắm.”

Tương lai… Hai chữ đó nghe tràn đầy mê hoặc.

“Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải thi đỗ đại học.”



Hắn biết ngay Bạch Chỉ sẽ không nói năng dịu dàng tình cảm thế đâu mà!

“Tôi không thi nổi thì sao?”

“Bây giờ đã nói mấy câu nản chí như thế là không được, phải tin tưởng bản thân.” Bạch Chỉ vỗ vai hắn “Nothing is impossible.”

“Li-ning trả cậu bao nhiêu tiền quảng cáo, Adidas nhà tôi có thể trả cậu gấp ba!”

(*Li-ning là công ty sản xuất trang phục và dụng cụ thể thao lớn của Trung Quốc, câu khẩu hiệu của công ty là “Nothing is impossible”. Còn khẩu hiệu của Adidas là “Impossible is nothing”, hai câu đều có nghĩa “không gì là không thể” giống nhau, nhưng mà câu chữ thì viết ngược lại nên bạn Cận mới lôi ra trêu bạn Chỉ.)

Bạch Chỉ nghiêm trang: “Tôi là người có nguyên tắc.”

“Nguyên tắc của cậu là gì?” Nghiêm Vĩnh Cận thể hiện thái độ nghi ngờ sâu sắc.

“Nguyên tắc của tôi chính là không có nguyên tắc.” Bạch Chỉ nở nụ cười xấu xa, canh lúc Nghiêm Vĩnh Cận không đề phòng, cậu bất ngờ nhào tới đè hắn ngã xuống giường.

“Làm gì đấy, tôi phải kêu cứu!” Nghiêm Vĩnh Cận nói như thật.

“Cậu kêu đi, tôi nghe đây.” Bạch Chỉ nằm sấp trên người hắn, nhếch môi cười nửa miệng “Ngoài tôi ra thì còn ai để ý đến cậu nữa.”

Thật ra mỗi lần Bạch Chỉ làm vẻ mặt đó, Nghiêm Vĩnh Cận đều cảm thấy cực kỳ quyến rũ. Có điều hắn không muốn bị cậu phát hiện, vội vàng quay đầu đi: “Cút sang một bên!”

“Không đâu.” Bạch Chỉ cố ý làm nũng “Tôi muốn ngủ chung với Tiểu Cận Cận.”

Toàn thân Nghiêm Vĩnh Cận nổi da gà: “Đậu má, tôi lạy cậu! Đừng có thế được không! Gớm chết!”

Bạch Chỉ cười phá lên.

“Cười chết cậu luôn đi!” Nghiêm Vĩnh Cận trợn mắt lườm.

Tiếng cười của Bạch Chỉ thoáng ngừng lại. Cậu áp mình lên cơ thể Nghiêm Vĩnh Cận, tựa đầu trên vai hắn bất động.

“Làm sao đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận chọc chọc cánh tay cậu.

Bạch Chỉ cất giọng rầu rĩ: “Tôi cười chết rồi. Đừng nói chuyện với tôi, người chết không nói được.”

Nghiêm Vĩnh Cận thầm oán trong lòng, bọn họ gặp người chết rồi đấy, có tên nào chịu im miệng đâu? Không chỉ biết nói mà còn biết đi, biết chạy nữa kìa!

“Được rồi, ngủ đê.” Nghiêm Vĩnh Cận đẩy Bạch Chỉ một cái, kết quả cậu vẫn nằm ì ra: “Đã bảo muốn ngủ với cậu rồi.”

“Thật hay giả đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận kinh ngạc, trước giờ cậu chưa bao giờ chen lên giường hắn ngủ chung mà.

Bạch Chỉ nhìn hắn: “Cậu cảm thấy thái độ của tôi giống đang nói đùa à?”

Nghiêm Vĩnh Cận gật đầu lia lịa.

“Cậu mới nói điêu, tôi chả bao giờ đùa.” Trông cậu đích thực có vẻ rất nghiêm túc, khiến Nghiêm Vĩnh Cận cũng không dám buông mấy lời cợt nhả nữa. Hắn cứ có cảm giác như cậu sắp nói thêm điều gì, nhưng đợi chờ hồi lâu, cậu vẫn im lặng.

“Thế thôi hả?” Nghiêm Vĩnh Cận khó tin “Cậu không có gì để nói nữa à?”

Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Thế cậu còn muốn nghe gì?”

“Không… Dù sao cũng  phải nói cái gì đi chứ!”

“Nói cái gì.” Bạch Chỉ tự chui vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu chỉ chừa lại đôi mắt “Nói tôi không nỡ rời xa cậu à?”

” Đệt…” Nghiêm Vĩnh Cận phục rồi, trong miệng tên kia chẳng có câu nào đứng đắn!

“Mau ngủ đi.” Thanh âm Bạch Chỉ đã bắt đầu mơ màng.

Nghiêm Vĩnh Cận đáp một tiếng, cũng cởi quần áo chui vào. Bạch Chỉ thích mặc đồ ngủ, hắn thì khác, chỉ mặc một cái quần lót, vậy nên khi hai người nằm chung cứ có cảm giác mất tự nhiên. Hắn vừa mở miệng đề nghị Bạch Chỉ cởi đồ ngủ ra, cậu bỗng nói: “Nếu hôm nay bọn mình đều chết hết thì không biết ở thế giới kia có còn được như thế này không nhỉ?”

“Cái quái gì…” Nghiêm Vĩnh Cận cau mày “Không phải vẫn đang sống khỏe mạnh hả?”

“Lỡ có một ngày…”

Nghiêm Vĩnh Cận ngắt lời cậu không chút chần chừ: “Thôi nhé, đừng có nói chuyện lỡ may với tôi, bao giờ 80 hẵng nói cái này.” Hắn quay mặt đối diện với Bạch Chỉ “Cứ tạm cho là có ngày “lỡ may” như cậu bảo thật, đến lúc ấy tôi cũng sẽ kéo cậu lại, không cho nó xảy ra. Không phải tôi là linh vật của cậu à? Yên tâm, tôi sẽ phù hộ cậu.”

Bạch Chỉ không khỏi bật cười: “Được, chúng ta đều phải bình an.”

Cậu đột nhiên tiến sát tới, Nghiêm Vĩnh Cận vô thức nhắm nghiền hai mắt, nơi mí mắt chợt có cảm giác ẩm ẩm mềm mềm.

“Ngủ ngon.” Bạch Chỉ nhẹ nhàng nói.

Mãi tới khi bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn, Nghiêm Vĩnh Cận mới dám mở mắt, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Bạch Chỉ.

Hắn thật không thể tin được lại có ngày bản thân yêu đương với một chàng trai, càng không tin được rằng mình thật sự rất thích cậu.

Cậu cười, cậu giận, cậu im lặng… Hồi tưởng một chút, chỉ thấy mỗi dáng vẻ của cậu đều khiến hắn thích đến không kìm lòng nổi.

Hắn nghĩ, cả đời này hắn sẽ không buông tay con người tên Bạch Chỉ đó, dù cậu có cố ý muốn đẩy hắn ra cũng vậy.

Không biết có phải nhờ miếng ngọc bội mới, những ngày tiếp theo thái bình hơn hẳn. Ít nhất khi Nghiêm Vĩnh Cận đi vệ sinh sẽ không có cái tay nào đột nhiên thò qua khe hở giữa hai gian buồng vệ sinh chọc chọc giày hắn, khiến hắn đi “giải quyết”cũng phải run sợ trong lòng.

Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy cuộc sống này thật sự cực kỳ sảng khoái.

Theo Bạch Chỉ đi học, theo Bạch Chỉ vẽ tranh, theo Bạch Chỉ đến căn tin, theo Bạch Chỉ về ký túc xá… Cả ngày chỉ có mỗi Bạch Chỉ. Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí còn hy vọng rằng có thể tiếp tục sống như vậy mãi mãi.

Sau tiết thứ tư của buổi chiều là một giờ nghỉ rất dài, Bạch Chỉ cùng Nghiêm Vĩnh Cận ăn cơm xong sớm, đã trở lại lớp ngồi ôn tập. Cậu ở một bên nhẩm thuộc bài, Nghiêm Vĩnh Cận thì ở một bên làm bài tập, bầu không khí rất hài hòa yên tĩnh.

Bạch Chỉ đột nhiên hỏi: “Cậu không ngán à?”

“Hả?” Nghiêm Vĩnh Cận ngẩng đầu, ánh mắt hai người va trúng nhau. Cũng không biết Bạch Chỉ đã ngừng nhẩm bài để nhìn hắn bao lâu rồi nữa…

“Hỏi cậu đấy, hả cái gì mà hả?” Cậu gõ bút lên đề cương trước mặt Nghiêm Vĩnh Cận.

“Cái gì ngán với không ngán?” Nghiêm Vĩnh Cận lần theo đầu bút kia nhìn xuống bài tập “Cậu đang nói gì đấy?”

Ánh mắt Bạch Chỉ chẳng khác nào đang nhìn một tên đần độn.

“Chậc! Nhiều vấn đề thế!” Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn được đẩy Bạch Chỉ một cái “Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh luôn đi!”

“Không có gì, học cho giỏi vào, ngày nào cũng phải tiến lên.”

” Đệt, mẹ nhà cậu…” Chưa nói hết câu, Nghiêm Vĩnh Cận bỗng nghe thấy có người gần đó khe khẽ bình luận một câu: “Tởm, hai đứa nó lại còn liếc mắt đưa tình, biến thái!”

Liếc mắt đưa tình? Hắn với Bạch Chỉ? Có nhầm không?

Có điều lời này chỉ đủ để Nghiêm Vĩnh Cận thầm phỉ nhổ trong lòng một câu, hắn hoàn toàn chẳng quan tâm đám học sinh trong lớp Bạch Chỉ, nhưng theo thói quen vẫn đảo mắt về phía nữ sinh đang nói chuyện một cái.

Cũng không biết nữ sinh này nghĩ gì, bị Nghiêm Vĩnh Cận liếc qua, cô ta có vẻ không hài lòng lắm: “Nhìn tôi làm gì!”

Nghiêm Vĩnh Cận khó hiểu: “Làm sao, xinh thế mà không cho nhìn à?”

Hắn rất đẹp trai, cô nàng kia nghe vậy không khỏi đỏ mặt: “Nói cái gì đấy! Không biết xấu hổ!”

Thằng gay chết tiệt! Lại còn dám tán tỉnh! Đám nam sinh trong lớp tức thì khó chịu: “Có cho người nhìn, vấn đề là chúng mày vẫn được coi là người à?”

Nghiêm Vĩnh Cận nóng tính như lửa vốn không phải người có thể nhẫn nhịn: “Con mẹ nó mày nói gì?”

Bạch Chỉ kéo hắn: “Mặc kệ nó.”

“Đ**!” Nghiêm Vĩnh Cận nổi giận, tuy vậy hắn vẫn nghe lời Bạch Chỉ. Đúng lúc hắn chuẩn bị ngồi xuống, nam sinh vừa lên tiếng lại không chịu buông tha mà quát lên: “Mày vừa chửi cái chó chết gì đấy!”

“Tao chửi mày là thằng chó ngu đấy! Đ** m* mày! Nghe rõ chưa?” Nghiêm Vĩnh Cận hoàn toàn không thể kiềm chế được cơn tức nữa, vung chân đá văng chiếc ghế, chỉ thẳng mặt nam sinh kia mà mắng chửi.

“Được rồi!” Bạch Chỉ vội ngăn cản hắn, đáng tiếc giữa họ vướng một cái bàn khiến cậu ra tay không tiện, Nghiêm Vĩnh Cận thoắt cái đã tránh thoát, xông thẳng vào tên nam sinh nọ. Hai người chớp mắt lăn xả vào đánh nhau.

Trong phòng học liên tiếp vang vọng tiếng các nữ sinh la lên kinh ngạc.

“Đ**! Dám đánh người lớp mình!” Đám nam sinh xung quanh không hề có ý can ngăn, trái lại nhao nhao gia nhập chiến trường.

Tình hình không ổn, dù cộng thêm Bạch Chỉ thì họ cũng chỉ có hai người. Hai người đấu với một nhóm, còn là một nhóm toàn những kẻ có lẽ đã muốn đánh họ từ lâu thì chắc chắn không thể đấu lại. Bạch Chỉ vốn không định xung đột trực tiếp với họ, cậu chen vào giữa cục diện hỗn loạn, đánh vài cái, gạt đi nắm đấm của vài tên rồi tóm lấy áo Nghiêm Vĩnh Cận, kéo hắn chạy thẳng ra khỏi lớp mình.

“Mẹ kiếp, buông ra, tôi phải đánh chết mấy thằng ngu kia!” Mặt Nghiêm Vĩnh Cận trúng vài đấm giờ đã hơi sưng đỏ, tóc tai Bạch Chỉ cũng rối tung lên.

“Đánh chết bọn nó? Tôi sợ cậu chết trước ấy.” Bạch Chỉ thở dài một hơi, vất vả lắm mới thoát khỏi chiến trường, hắn đẩy Nghiêm Vĩnh Cận “Mau về lớp cậu đi!”

“Không!” Nghiêm Vĩnh Cận dứt khoát từ chối.

“Không về thì cậu làm gì? Về lớp ngay!” Bạch Chỉ chắn trước hắn, thừa dịp hành lang vẫn còn vài học sinh và giáo viên thỉnh thoảng qua lại, mấy nam sinh trong lớp không dám đuổi theo, cậu nhất định không thể để Nghiêm Vĩnh Cận quay về ẩu đả! Kết quả hắn chẳng hề cảm kích, y hệt một con lừa cứng đầu, mặc cho cậu nói gì cũng không nghe: “Cậu đừng có quan tâm! Mẹ kiếp! Thằng thiểu năng!”

“Tôi không quan tâm thì ai quan tâm!” Bạch Chỉ cũng không nhượng bộ “Lát nữa cô giáo sẽ lên lớp, cô mà thấy cảnh này thì từ giờ cậu có vào lớp với tôi được nữa không?”

“Đã đến nước này rồi về sau tôi còn đến được nữa à? Dù sao cũng chẳng đến được, thà để tôi nói cho ra lẽ với chúng nó một lần!” Nói cho ra lẽ của hắn chẳng phải là bằng nắm đấm sao.

“Đừng chấp nhặt với họ. Ngoan, nghe lời được không?” Bạch Chỉ kéo áo Nghiêm Vĩnh Cận không cho hắn làm loạn, nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất dịu dàng. Thấy cậu như vậy, lửa giận của Nghiêm Vĩnh Cận lập tức tiêu tan phân nửa: “Được rồi, biết rồi.”

“Về đi.” Cậu vỗ nhẹ đầu hắn.

Nghiêm Vĩnh Cận giống như một chú chó lớn được dỗ dành, nhấc chân đi về phía lớp của mình. Được mấy bước, hắn lại dừng lại, quay đầu nói với Bạch Chỉ: “Nếu bọn nó còn dám đến gây sự với cậu thì báo tôi ngay đấy, nghe rõ chưa?”

“Biết rồi anh hùng ạ.” Bạch Chỉ giơ tay ra dấu “OK”.

Một mình cậu trở lại lớp. Bầu không khí không mấy tốt đẹp, ai nấy đều mặt lạnh như tiền.

Cậu coi như chẳng biết, đi thẳng về chỗ.

“Bạch Chỉ, mày thích làm đồng tính luyến ái thì bọn tao cũng chẳng xía vào, nhưng phiền mày từ giờ đừng có làm mọi người phát tởm ở trong lớp nữa được không?” Nam sinh mới đánh lộn với Nghiêm Vĩnh Cận không hề khách sáo nói với Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cầm bút lên, quay một vòng giữa những ngón tay: “Mày mua chỗ này rồi à?”

“Cái gì?” Tên kia nhíu mày.

“Không mua mà sao mày lảm nhảm lắm thế?”

“Mẹ nó tao…” Nam sinh nọ lại muốn ẩu đả, một nữ sinh bên cạnh giữ cậu ta lại: “Được rồi, tí nữa cô chủ nhiệm đến rồi, nếu bị thấy thì lại bị cằn nhằn nửa ngày cho xem.” Liếc sang Bạch Chỉ, vẻ mặt cô ta vô cùng thờ ơ “Cậu làm người khác ghê tởm lắm đấy biết không?”

“Các cậu cũng thế.” Bạch Chỉ mỉm cười.

Nói rồi cậu bắt đầu làm việc của mình, cứ như thể tất thảy đều không ảnh hưởng được tới cậu. Vì muốn đi vẽ tranh một lát sau hai tiết tự học buổi tối, cậu thu dọn đồ đạc rồi định đi thẳng tới phòng mỹ thuật.

Bạch Chỉ cho là chuyện ngày hôm nay đã kết thúc ở đó, nhưng đúng mười giờ năm mươi khi tiết học kết thúc, cậu bị năm sáu tên nam sinh trong lớp vây lại.

Đám người này sao giống hệt cục đờm thế, muốn vứt cũng chẳng xong?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.