Những giọt nước từ mái tóc rơi xuống, lặng lẽ rơi xuống cánh phải của con chuồn chuồn, Trì Niệm bỗng nhiên hoàn hồn.
Cậu vội vàng lùi lại, ngồi xuống mép giường, cố gắng giữ bình tĩnh, khen Hề Sơn: "Hình xăm đẹp thật đấy, chỉ là... ở vị trí này, chắc là xăm rất đau nhỉ?"
"Xăm chỗ nào mà chẳng đau? Nhưng vì muốn ghi nhớ, đau một chút cũng không sao." Hề Sơn nói, sau đó buông tóc xuống.
Nước nhỏ xuống áo thun, tạo thành một vệt tối màu, Hề Sơn uống cạn cốc nước, đặt cốc xuống, đi chân trần về phía vali, tìm tất. Trì Niệm vẫn nhìn theo anh, Hề Sơn sau khi tắm rửa trông dịu dàng và sảng khoái hơn lúc mới gặp, áo thun màu vàng nhạt, quần lửng màu nâu đậm, bắp chân thon dài...
Như một chàng sinh viên ngây thơ, toát ra khí chất trong trẻo như cây bạch dương.
Cậu nhìn quá lâu, khi Hề Sơn ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Trì Niệm như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đứng dậy, không đợi anh hỏi, cậu liền đi về phía phòng tắm: "À, tôi cũng đi tắm đây."
"Cậu có quần áo để thay không?" Hề Sơn thuận miệng hỏi.
Trì Niệm sững người.
Cậu quên béng mất chuyện này, mấy chiếc áo thun, áo sơ mi của cậu đã nhăn nhúm như dưa muối, bị cậu vứt lại trên sa mạc Gobi rồi.
Cậu không trả lời, nhưng Hề Sơn đã hiểu, anh bật cười, tiếp tục lục tìm trong vali, lấy ra một chiếc áo thun và thứ gì đó cuộn tròn lại, ném lên giường Trì Niệm: "Này, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3729448/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.