Càng đến gần Đức Linh Cáp, đường càng nhiều ngã rẽ, biển chỉ dẫn cũng xuất hiện dày đặc hơn, tên địa danh tiếng Mông Cổ cùng bóng nắng chiều tà nghiêng nghiêng đổ xuống.
Vì Trì Niệm không biết đường nên chỉ có thể dựa vào định vị, sau khi Hề Sơn nghỉ ngơi xong, hai người đổi chỗ cho nhau, anh lại lái xe. Trì Niệm ngồi ghế phụ, bên tai là tiếng nhạc rock nhẹ nhàng, thỉnh thoảng Hề Sơn lại nói chuyện với cậu vài câu.
"Đến nơi rồi cậu định đi đâu?" Lại đi qua một biển chỉ dẫn, Hề Sơn hỏi.
Trì Niệm lắc đầu: "Không biết."
"Về nhà à?" Hề Sơn thăm dò, "Liên lạc với bố mẹ chưa?"
Giọng điệu Trì Niệm còn chút do dự, nhưng khi nghe đến hai chữ "bố mẹ", cậu liền kiên quyết từ chối: "Không về nhà."
Trẻ con giận dỗi bỏ nhà ra đi, xem ra chuyện cũng không đơn giản, tuổi đôi mươi lại sĩ diện, không chịu nhận lỗi, Hề Sơn chỉ đành nói: "Vậy cứ đi từng bước một đã."
Trì Niệm đáp "ừ", nuốt câu “Tôi có thể đi cùng anh không" vào tận đáy lòng.
Điện thoại đã có sóng trở lại, nhưng Trì Niệm không muốn bật máy, cứ thế tự lừa dối bản thân, nghĩ rằng chỉ cần không xem tin nhắn thì sẽ không có ai liên lạc với cậu. Trì Niệm sợ bố mẹ sẽ tìm đến, hỏi "con đang ở đâu", hoặc là bảo cậu ngoan ngoãn quay về Bắc Kinh, cậu càng sợ hơn là họ thực sự coi như trong nhà không còn đứa con trai này nữa.
Lúc đó cậu hành động theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3729156/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.