Quốc lộ 315 sau đoạn đường chữ U độc đáo lại trở về với cao nguyên, nơi tín hiệu và oxy đều khan hiếm như nhau. Ban ngày thì còn đỡ, nhưng ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào ghế lái khiến Trì Niệm cảm thấy khó chịu.
Cậu cứ nheo mắt lái xe, có lẽ Hề Sơn đã chú ý đến, anh tháo kính râm đưa cho Trì Niệm, còn mình thì lấy từ trong túi quần ra một chiếc bịt mắt được bọc trong túi nilon sạch sẽ - Hề Sơn rất chu đáo trong những chi tiết nhỏ nhặt này, quan tâm đến người bạn đồng hành, còn bản thân anh chỉ có thể chịu khó hạ thấp ghế phụ để ngủ.
Lái xe thêm một đoạn nữa, Trì Niệm quay sang nhìn, Hề Sơn đã ngủ say, miệng hơi hé mở.
Một cơn gió cuốn theo cát bụi, Trì Niệm nâng cửa kính bên ghế phụ lên. Tấm phim cách nhiệt phủ lên người Hề Sơn một lớp bóng mờ nhạt, con đường gập ghềnh khiến bóng anh cũng theo đó mà lay động.
Đồng hồ trên xe hiển thị đã hơn 12 giờ trưa, muộn hơn dự kiến của Hề Sơn.
Có lẽ hôm nay sẽ nghỉ đêm ở Đức Linh Cáp, Trì Niệm tuy chưa từng đến đó nhưng đã nghe đến rất nhiều lần, trong lòng dâng lên một chút mong đợi khó tả. Chuyện nhỏ xảy ra ở khu dịch vụ Đông Đài đã khiến họ mất khá nhiều thời gian, trước đó nghe Hề Sơn nói từ Đông Đài đến đó còn chưa đầy 400 km, cho nên đến nơi chắc cũng đã xế chiều.
Lái xe đường dài rất dễ mệt mỏi, nhất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3727423/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.