Sữa chua sánh mịn, lớp sữa màu vàng nhạt phía trên có vị béo ngậy, mềm mại như kem.
Trước đây Trì Niệm bị chứng không dung nạp lactose nên rất hạn chế ăn các sản phẩm từ sữa, lúc này, tuy Hề Sơn nói chuyện có phần hung dữ, thái độ cũng không dịu dàng, nhưng cậu lại cảm thấy như được dỗ dành, ngoan ngoãn há miệng nếm thử một miếng. Vị chua ngọt hòa quyện với hương sữa thơm nồng, quả thực có thể tạm thời xua tan những phiền muộn trong lòng.
"Vừa nãy sắc mặt tôi tệ lắm à?" Trì Niệm cố gắng gượng cười.
Hề Sơn múc miếng thứ hai cho mình: "Ừ, mặt cậu đen sì, còn đen hơn cả tôi. Lát nữa người bưng thức ăn vào nhìn thấy, còn tưởng là tôi tiếp đãi không chu đáo."
Trì Niệm tạm thời không để tâm đến việc cậu và Hề Sơn vô tình dùng chung một chiếc thìa, mím môi cúi đầu tiếp tục ăn sữa chua. Ăn được hai ba miếng, tâm trạng cậu cũng dần ổn định lại, mới nói: "Không phải đâu, là do tôi quá nhạy cảm thôi... Vừa rồi tôi xem tin nhắn chưa đọc, phát hiện ra bố mẹ quả thực không thèm quan tâm đến tôi."
"Có lẽ họ vẫn còn đang giận, bố mẹ mà, luôn không muốn thừa nhận mình sai."
Trì Niệm băn khoăn: "Cũng chưa chắc..."
Hề Sơn thản nhiên hỏi: "Vậy, bác trai bác gái đã từng xin lỗi cậu chưa?"
Trì Niệm bật cười: "Chưa từng."
"Vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa, tự điều chỉnh tâm trạng cho tốt." Lúc này, Hề Sơn nói chuyện với vẻ quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3730597/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.