Lúc Hề Sơn liên tục tìm góc quay từ trên cao, Trì Niệm cứ nghĩ anh chỉ là một người chơi flaycam nghiệp dư, nhìn qua thì trang bị có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại rất tinh tế, chú trọng đến từng chi tiết nhỏ, có chút giống với phong cách ăn mặc của nhóm người chơi flaycam mà Trì Niệm quen biết.
Nhưng Hề Sơn chỉ quay một lúc rồi dừng lại.
Anh để ý thấy Trì Niệm cứ nhìn chằm chằm vào cần điều khiển, liền đưa bộ điều khiển cho cậu: "Có muốn thử không?"
"Hả?" Trì Niệm ngẩn người, vội vàng xua tay: “Tôi không biết chụp ảnh."
"Cứ chơi thử đi, dù sao bộ nhớ còn nhiều mà." Hề Sơn nhét flaycam vào tay Trì Niệm, không để cậu kịp từ chối, liền quay người bước về phía cốp xe đang mở.
Trì Niệm cầm bộ điều khiển nặng trịch trên tay, ngơ ngác vài giây, rồi bắt đầu điều khiển flaycam bay lượn trên hồ muối theo bản năng.
m thanh vo ve khe khẽ vang lên bên tai, việc điều khiển không quá khó khăn đối với Trì Niệm - người từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại đồ chơi điều khiển từ xa. Cậu chơi một lúc, làm quen với hướng đông tây nam bắc, quen với việc ngắm cảnh qua màn hình nhỏ, liền cho flaycam bay xa hơn một chút.
Càng đi sâu vào trong, khung cảnh trung tâm hồ muối hiện ra trên màn hình.
Mặt hồ vàng rực, mây trời vàng rực, ánh hoàng hôn cũng là một mảng nắng vàng rực rỡ. Nhưng khác với ánh nắng chói chang của buổi trưa, ánh sáng lúc này tuy rực rỡ nhưng lại dịu dàng, có thể nhìn thẳng, nhìn lâu còn khiến người ta chìm đắm trong đó, cho đến khi mặt hồ gợn sóng bởi làn gió nhẹ, Trì Niệm mới rời mắt khỏi những tia sáng lấp lánh đó.
"Đẹp quá..."
Trì Niệm rời mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng về phía đường chân trời nơi mặt nước mênh mông, cảm thán một câu vẫn chưa đủ, liền lên giọng, muốn nói cho Hề Sơn nghe: "Đẹp thật đấy."
Phía sau, Hề Sơn đáp: "Ừ, đến vào buổi trưa thì nắng gắt chỉ có màu xanh, mặt muối cũng chói mắt, chỉ có buổi sáng sớm và lúc này mới đẹp nhất. Nào, giúp một tay."
Trì Niệm vội vàng điều khiển flaycam bay về.
Đợi nó đáp xuống nơi an toàn, cậu quay người lại, phát hiện Hề Sơn không biết từ đâu lôi ra một chiếc tripod.
Cậu làm theo lời Hề Sơn, giúp anh cố định vị trí, còn Hề Sơn thì ngồi xổm xuống, siết chặt ốc vít ở chân đế. Trì Niệm nhìn theo chùm tóc đuôi ngựa đung đưa theo mỗi động tác của Hề Sơn, bất chợt hỏi: "Anh là nhiếp ảnh gia à?"
"Sao cậu lại nói vậy?" Hề Sơn liếc nhìn cậu.
Trì Niệm nói: "Thiết bị chuyên nghiệp thật đấy, trước đây tôi thấy mấy bạn học quay bài tập cũng na ná như vậy."
Vừa nói xong, Trì Niệm nghĩ Hề Sơn sẽ nhân cơ hội hỏi han về "bài tập" hay "trường học", cậu vội vàng chuẩn bị câu trả lời trong lòng, nào ngờ anh lại nói: "Tôi không phải nhiếp ảnh gia."
Trì Niệm: “Ể?"
Hề Sơn đứng dậy phủi phủi những hạt muối dính trên đầu gối: "Nhưng mà cũng coi như là vậy đi, chỉ là nghiệp dư thôi, kỹ thuật không đủ thì thiết bị bù đắp."
"Chỉ chụp phong cảnh thôi à?"
"Cũng có thể chụp chân dung," Hề Sơn nhìn cậu với nụ cười nửa miệng, "Cậu muốn chụp không? Tôi thử xem."
Trì Niệm lùi lại một bước: “Tôi không thích chụp ảnh."
"Trùng hợp thật, tôi cũng không thích." Hề Sơn chỉ nói vậy, sau khi dựng chân máy xong, anh chống một chân xuống đất, cúi người bắt đầu điều chỉnh.
Trì Niệm vẫn đang cầm bộ điều khiển flaycam trên tay, cậu nhìn Hề Sơn một lúc lâu rồi nói rằng mình sẽ cất flaycam vào hộp, nhận được cái gật đầu ra hiệu "hiểu rồi" của đối phương, cậu liền lùi sang một bên.
Xung quanh hồ muối không có chỗ nghỉ ngơi, màn đêm dần buông xuống, những khe hở trên triền muối trắng thi thoảng lại rỉ ra một chút nước.
Bình thường Trì Niệm rất kỹ tính, nhưng lúc này cậu cũng mặc kệ, ngồi xếp bằng xuống đất.
Cảm giác quần áo bị nước muối thấm ướt không khó chịu như cậu tưởng tượng.
Cách đó không xa, Hề Sơn đang tự mình loay hoay với chiếc máy ảnh. Hề Sơn không hướng ống kính về phía hồ muối mà nhắm vào dãy núi phía xa, thỉnh thoảng lại bấm máy vài cái, hai chân hơi dang rộng ra, trông càng thêm dài, eo thon gọn, khi cúi xuống, sống lưng và bờ vai tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, không hề giống với dáng vẻ gù lưng của những người khác khi sử dụng tripod.
Nhân lúc Hề Sơn đang bận, Trì Niệm thoải mái nhìn anh một cách trắng trợn.
Việc cậu thích con trai không phải là bí mật với bạn bè, vì hoàn cảnh gia đình nên cũng không ai rảnh rỗi bàn tán xôn xao, bạn bè thân thiết tuy không nhiều nhưng ai cũng giúp cậu giữ kín chuyện này.
Vì vậy, ánh mắt cậu nhìn người con trai vừa mang theo sự ngưỡng mộ, vừa mang theo thiện cảm.
Ngoại hình của Hề Sơn vô cùng ưa nhìn, Trì Niệm đút tay vào túi quần, sờ soạng hình dáng chiếc điện thoại, định bụng nhân lúc anh không để ý sẽ lén chụp một bức ảnh làm kỷ niệm – dù sao từ ngoại hình đến vóc dáng đều là kiểu cậu thích, lần gặp gỡ của hai người cũng đầy kịch tính, biết đâu chừng nào lại xa mặt cách lòng.
Hơn nữa, sau khi chia tay, rất có thể hai người sẽ đường ai nấy đi, không bao giờ gặp lại, trừ khi cả hai đều muốn tiến xa hơn.
Nhưng Hề Sơn chắc là... không phải... đâu nhỉ?
Bạn bè đều mong muốn anh sớm có bạn gái, khi nhắc đến "bạn gái", Hề Sơn cũng không tỏ ra thái độ gì đặc biệt, từ lúc quen biết đến giờ cũng chưa từng hỏi han về chuyện riêng của cậu.
Trì Niệm mím chặt môi, khóe môi khô nứt, cảm giác đau rát rõ ràng khiến cậu tỉnh táo hơn. Cậu tự véo mình một cái, thầm nghĩ: "Cũng không phải vì muốn khơi dậy lại tình yêu cuộc sống mà làm thế chứ? Đừng có quá đáng."
Cậu biết hiện tại tâm trạng mình không ổn định, cho nên rất cần bám víu vào người đầu tiên mình gặp sau khi thoát khỏi vũng lầy.
Ngõ cụt suýt chút nữa khiến cậu ngạt thở, việc nảy sinh thứ tình cảm khó nói thành lời với Hề Sơn - người đã đập tan bức tường u ám, mang ánh sáng đến cho cậu, cũng là điều dễ hiểu. Bởi vì con người bản năng sẽ đắm chìm vào người có thể bảo vệ, cứu rỗi mình - bất kể đối phương có cố ý hay chỉ là một hành động vô tình - sẽ không muốn dễ dàng buông tay.
Nhưng gạt bỏ những cảm xúc phức tạp đó sang một bên, cậu vẫn muốn giữ lại một chút gì đó để ghi nhớ về anh.
Trì Niệm tự đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, định ghi lại "cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ" đơn phương này. Vừa ấn nút nguồn, tâm trạng vừa quyết tâm xong của cậu bỗng chốc rơi xuống vực thẳm.
Chết tiệt! Aaaa—
Điện thoại hết pin từ lúc nào rồi!
Mình đang làm cái trò ngu ngốc gì thế này!
Aaaaa—!
Trì Niệm ôm đầu gào thét trong vô vọng.
"Sao thế?" Hề Sơn như có mắt sau gáy, lúc này mới quay sang hỏi cậu.
Trong lòng Trì Niệm đang rỉ máu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, lắc đầu nói: “Tôi muốn xem thử ở đây có bắt được sóng không, để đăng ảnh."
Hề Sơn cười: "Không có đâu, muốn có sóng ổn định chắc phải đi đến gần hồ Sát Nhĩ Than, nơi đó độ cao thấp hơn một chút."
Trì Niệm tiếc nuối nhún vai, lừa cho qua chuyện.
Đúng như Hề Sơn đã nói, hoàng hôn cũng giống như bình minh, rất ngắn ngủi.
Lớp ánh sáng vàng rực rỡ mà mặt trời dát lên bầu trời trong xanh rất nhanh chóng nhạt dần theo từng cơn gió, theo ánh trăng dần lên cao, giống như một đợt thủy triều rút xuống trên bầu trời cao vạn trượng. Mặt trời đỏ au như lòng đỏ trứng gà đã hoàn toàn khuất bóng, ánh hoàng hôn nhuộm tím cả những đám mây.
Một lúc sau, khi Trì Niệm còn chưa ngắm đủ sắc trời đẹp đẽ kia, thì những vì sao đã bắt đầu lấp lánh trên đỉnh núi.
Mặt trăng ẩn mình sau những đám mây, chỉ còn lại một quầng sáng mờ ảo. Xa xa, trên quốc lộ không có đèn đường, nửa tiếng đồng hồ trôi qua cũng không thấy một chiếc xe nào, dãy núi ở cuối con đường tối om càng thêm u ám.
Bầu trời lại mang một màu xanh lam khó tả, không rõ là được thắp sáng bởi ánh sao hay được tô điểm bởi đường chân trời, trông thật nhẹ nhàng, thanh thoát.
Gió bắt đầu se lạnh, Trì Niệm cuộn chặt chiếc áo khoác, thở ra một hơi. Làn khói trắng tan vào không khí, cậu cảm thấy mũi và miệng khô rang, hơi thở có chút khó khăn.
Nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của Trì Niệm, coi như là phản ứng bình thường khi ở trên cao nguyên.
Cậu ngửa đầu, ôm hai đầu gối, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Hồi nhỏ, trong cuốn bách khoa toàn thư mà cậu rất thích đọc, phần cậu thích nhất là thiên văn học, nào là chòm sao Đại Hùng, chòm sao Tiểu Hùng, rồi đến sao Antares, mưa sao băng Perseid, sao Kim hợp với mặt trăng... Cậu đã ao ước được ngắm nhìn chúng từ rất lâu, nhưng bầu trời đêm ở Bắc Kinh dù có trong đến đâu cũng không thể sánh bằng Thanh Hải.
Một trong những lý do cậu đến Tây Bắc cũng là vì sở thích từ thuở bé này, cậu quyết định sẽ chiều theo ý mình một lần nữa.
Lúc này, Trì Niệm đang nhìn lên bầu trời đầy sao, những chấm sáng lấp lánh ngày càng nhiều. Mùa hè là thời điểm ngắm sao lý tưởng nhất, cậu không có kính viễn vọng thiên văn, chỉ có thể quan sát bằng mắt thường, không phân biệt được chòm sao nào ra chòm sao nào.
Cũng vui đấy chứ, Trì Niệm thầm nghĩ, rồi ngáp một cái.
Khi những vệt sao thay thế hoàng hôn lấp đầy màn đêm, Hề Sơn cũng kết thúc buổi chụp hình của mình.
Không gọi Trì Niệm giúp đỡ, Hề Sơn tự mình cất máy ảnh và tripod, cũng không vội xem ảnh, mà trực tiếp xách đồ đi về phía Trì Niệm, hất cằm về phía cậu: "Lên xe thôi, ngoài này ngày càng lạnh rồi."
"Mấy giờ rồi..." Trì Niệm mơ màng, quên mất mình đang ở đâu mà nũng nịu, “Tôi buồn ngủ quá."
Hề Sơn bấm vào nút bên hông điện thoại: "Hơn 11 giờ rồi. Cậu lên xe ngủ một lát đi, có chăn với túi giữ nhiệt, đợi cậu nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ đi."
Vừa nói anh vừa hơi khom người như muốn kéo cậu dậy.
Trì Niệm cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đưa tay đánh vào chân Hề Sơn: "Chẳng phải anh nói có sói sao!”
"Xung quanh khu mỏ đều có hàng rào, lối vào cũng rất gần. Nếu nghỉ ngơi trên xe, lỡ chúng thật sự đến thì chúng ta nhấn ga chạy là được." Hề Sơn nói rất nghiêm túc, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy giống như đang đùa.
Trì Niệm do dự: "... Có thật không vậy?"
Hề Sơn: "Thật."
Trì Niệm nắm lấy cánh tay anh, đứng dậy, cau mày, trong bóng đêm muốn nhìn rõ biểu cảm của Hề Sơn: "Sao tôi chẳng tin anh tí nào nhỉ?"
"Không gặp phải là may mắn thôi." Giọng Hề Sơn pha chút ý cười, như vô tình để lộ điều gì đó, "Giúp tôi lấy cái flaycam kia, còn mấy miếng bánh Nang nữa, đừng quên mai còn phải ăn."
Trì Niệm "Ồ" một tiếng rồi làm theo, lúc đưa đồ cho Hề Sơn, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau.
Cậu không để ý đến nữa mà nghiêm túc nói: "Chắc chắn là anh lại lừa tôi rồi, làm gì có bầy sói nào ở đây chứ."
Hề Sơn không nhịn được cười: "Lên xe nhanh đi, tay cậu lạnh ngắt rồi kìa."
Trì Niệm lẩm bẩm "Sao lại thế này", nhưng vẫn ngoan ngoãn quay trở lại xe. Hề Sơn bảo cậu đợi một chút, sau khi nhận lấy flaycam, anh nửa quỳ xuống cạnh xe, lấy thứ gì đó từ ghế sau đưa cho Trì Niệm.
Đó là một chiếc chăn len màu be khá dày, sờ vào rất mềm mại, nhìn là biết ấm áp.
Trì Niệm mở chăn ra: "Cảm ơn anh."
Hề Sơn tiếp tục lấy từ trong thùng xe ra mấy miếng dán giữ nhiệt, cũng đưa hết cho Trì Niệm. Ánh đèn trong xe chiếu vào gương mặt anh, đường nét thêm phần sắc sảo, nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên tia ấm áp.
Trì Niệm cầm lấy mấy miếng dán giữ nhiệt, suy nghĩ một chút, im lặng rút ra một miếng đưa cho Hề Sơn.
"Lát nữa chạy xe sẽ bật điều hòa." Hề Sơn đóng cửa ghế sau lại.
"Đi luôn bây giờ à?" Trì Niệm sợ anh đổi ý, bèn nói thêm, “Tôi ngủ một lát rồi lái xe giúp anh, chỉ chợp mắt một chút thôi."
"Không phải cậu sợ sói đến sao?" Hề Sơn nhìn cậu.
Trì Niệm lúng túng: "... Anh đừng nói đến chuyện này nữa được không?"
Hề Sơn không nhịn được cười.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Hình như đây là lần thứ hai cậu hỏi câu này, lần trước Hề Sơn nói là đi ngắm hoàng hôn. Giờ hoàng hôn cũng đã ngắm xong, Trì Niệm với tâm trạng có phần dè dặt, tự ý gộp chung hai người thành "chúng ta", trong tiềm thức cậu không muốn bị Hề Sơn bỏ rơi, mặc dù không biết mình còn có thể làm gì, nhưng trước tiên cứ đi theo anh đã.
"Tôi đang chạy vòng ngắn, từ Tây Ninh đến Trương Dịch, sau đó đến Đôn Hoàng, Golmud, cuối cùng quay trở lại một đoạn, sau đó đi về phía đông, dọc theo quốc lộ 315, qua Đức Linh Cáp, Ô Lan, cuối cùng quay về Tây Ninh."
"... Anh đã đi bao lâu rồi?"
Hề Sơn tính toán: "Gần nửa tháng rồi, cứ đi rồi dừng, cũng không vội."
Nhưng mà đi một mình lâu như vậy sao?
Trì Niệm không hỏi ra miệng.
"Cậu ngủ đi, tôi lái xe trước." Hề Sơn nói, chưa để Trì Niệm kịp trả lời, anh lại bổ sung thêm, "Đừng ngủ lâu quá, dậy phải lái xe thay tôi, muộn nhất là chiều mai phải đến nơi, tôi không chịu nổi."
Trì Niệm đã thắt dây an toàn trên ghế phụ, trùm kín chăn, kéo cao đến tận cằm, nhắm mắt lại, trông vô cùng buồn ngủ: "Ừm ừm."
"Nhớ đấy, đặt báo thức đi." Hề Sơn nhắc nhở.
"Ừm ừm..."
Kết quả là chưa kịp đặt báo thức, người đã ngủ say như chết.