Chiếc xe địa hình tuy không phải loại cao cấp nhất, đường quốc lộ trên cao nguyên thi thoảng vẫn xóc nảy, nhưng đây là giấc ngủ ngon đầu tiên của Trì Niệm kể từ khi bạn trai cậu biến mất không một lời từ biệt.
Trước đây cậu vốn vô lo vô nghĩ, nhưng một tháng nay lại thường xuyên mất ngủ vì lo lắng. Hai, ba giờ sáng vẫn chưa ngủ là chuyện bình thường, vất vả lắm mới có chút buồn ngủ thì giấc ngủ lại chập chờn, chỉ cần tiếng gió ngoài cửa sổ lớn hơn một chút, giọng nói chuyện lớn hơn một chút, Trì Niệm sẽ lập tức tỉnh giấc, mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn trời sáng dần qua khe hở của tấm rèm cửa sổ.
Lúc kiểm tra thấy lịch sử giao dịch chuyển khoản của thẻ ngân hàng, Trì Niệm như chết lặng, cảm giác bị phản bội in sâu trong tâm trí cậu, ẩn mình, rình rập bên bờ vực thẳm, chỉ chờ cơ hội đẩy cậu xuống.
Hoa Hòe ở Bắc Kinh nở trắng xóa cả cành cây, Trì Niệm ngồi đó, nhìn những chiếc bóng rậm rạp in trên lòng bàn tay. Điện thoại của bạn trai không liên lạc được, Trì Niệm hoàn toàn suy sụp, cũng không biết tại sao lúc đó mình lại dễ dàng chấp nhận sự thật như vậy.
Có lẽ khi tuyệt vọng đến cùng cực, người ta sẽ giữ được bình tĩnh để suy nghĩ.
Cậu không tìm bạn bè, càng không muốn cúi đầu trở về nhà, bởi vì cảm thấy nói ra câu "Hình như bạn trai con không cần con nữa rồi" thật mất mặt, thà tự mình chịu đựng còn hơn.
Tính cách của Trì Niệm là vậy, không nên cứng đầu thì lại cứ đâm đầu vào tường, không chịu quay đầu.
Số tiền mang theo người không nhiều, Trì Niệm chỉ có thể ngậm ngùi ở trong một nhà nghỉ nhỏ.
Vách ngăn cách âm chẳng khác gì không, trong hơn hai mươi đêm, cậu đã được nghe đủ loại chuyện, nào là cãi nhau, bắt gian tại trận, tình một đêm, đàn ông say rượu đánh nhau rồi bị cảnh sát đến giải quyết... Thậm chí còn có lần truy quét tệ nạn xã hội, hai anh cảnh sát gõ cửa phòng cậu vào lúc nửa đêm, kiểm tra một lượt rồi mới bỏ đi.
Ban đầu Trì Niệm còn thấy thú vị, nhưng sau khi quen dần, cuộc sống muôn màu muôn vẻ trong nhà nghỉ nhỏ này lại trở thành nguồn cơn khiến cậu bực bội.
Tiếng ồn ào, tiếng la hét, cả những âm thanh ái ân mờ ám đều khiến cậu thấy ghê tởm.
Ngày cậu chuẩn bị đến Đôn Hoàng cũng là ngày cậu dọn khỏi nhà nghỉ, sau một thời gian dài không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ánh nắng chói chang của Bắc Kinh thi nhau đổ xuống mặt đường nhựa, khiến cậu hoa mắt chóng mặt.
Trì Niệm bắt xe buýt đến sân bay quốc tế Thủ Đô, rời khỏi Bắc Kinh, nhưng cảm giác bực bội trong lòng vẫn không hề vơi bớt.
Tự chẩn đoán bệnh cho bản thân tuy chưa chắc đã chính xác, nhưng ít nhất cũng phần nào nói lên vấn đề.
Vì thất tình, vì mâu thuẫn với gia đình, vì mối quan hệ đã kéo dài nhiều năm, tất cả những uất ức tích tụ bấy lâu bỗng chốc bùng phát, khiến cho tính cách vốn cởi mở, hoạt bát của cậu cũng trở nên trầm mặc hơn.
Sa mạc và Mạc Cao ở Đôn Hoàng không thể chữa lành cho cậu, những đám mây trắng trên cao nguyên che khuất bóng dáng thảo nguyên cũng vậy. Càng đi sâu vào cao nguyên, Trì Niệm càng trở nên u uất, có thể cả ngày không nói một lời, chỉ ngồi thẫn thờ, ban đêm cũng không ngủ, cứ lặp đi lặp lại xem lại lịch sử trò chuyện trên điện thoại.
Những lời đường mật ngày nào giờ đây như những mũi tên, đâm vào tim cậu đến rỉ máu mới thôi. Cậu kết nối wifi gửi tin nhắn, nhưng chỉ nhận lại được dấu chấm than màu đỏ báo hiệu đã bị chặn.
Thế là cậu xóa số liên lạc của bạn trai cũ, rồi đi mua chiếc xe đó.
Vì vậy, Trì Niệm không hề mong đợi chứng mất ngủ và lo âu của mình sẽ khỏi trong thời gian ngắn.
Bên hồ muối, khi Hề Sơn thấy cậu ngáp ngủ liền bảo cậu nghỉ ngơi, Trì Niệm nghĩ rằng cơn buồn ngủ này sẽ nhanh chóng qua đi sau những đoạn đường dốc lên xuống, rồi cậu sẽ thức dậy lái xe thay Hề Sơn.
Nào ngờ cậu lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh, mặc cho xe cộ xóc nảy thế nào cũng không hề tỉnh giấc.
Trì Niệm chìm trong giấc mơ hỗn độn, những hình ảnh đan xen, giống như một đoạn phim dựng theo lối cắt ghép được chiếu đi chiếu lại: hồi nhỏ cùng bố mẹ chèo thuyền trên hồ Côn Minh, năm lớp 9 thi piano bị áp lực đến mức nôn ọe rồi trượt bài thi, mối tình đầu và lần đầu tiên chia tay, trên chuyến tàu từ Đôn Hoàng đến Golmud, cậu suýt bị người ngồi cùng hàng hắt sữa vào người...
Hồ muối, đuổi theo hoàng hôn, sườn núi cao nguyên nghiêng về phía cậu.
Tiếng nhạc disco vang lên từ xa đến gần, lời bài hát được hát một cách lộn xộn. Trì Niệm nửa mê nửa tỉnh, như bị tiếng guitar điện và đoạn nhạc dạo kéo giật, đầu cậu đập mạnh vào thành cửa sổ.
"... Anh không biết đi đâu, đi đâu, chỉ muốn ở bên em."
Cậu vẫn còn đang ngơ ngác, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, sau đó mở mắt ra, bị ánh nắng chói chang chiếu vào khiến cậu nhắm chặt mắt lại.
Chiếc xe địa hình dừng lại bên đường.
Trì Niệm hoàn toàn tỉnh táo, điều đầu tiên cậu nhớ ra chính là mình đã không giữ lời hứa. Do phản ứng cao nguyên, khóe mắt cậu đau nhức, chỉ cần nuốt nước thôi cũng khiến mũi và cổ họng đau dữ dội, cảm giác truyền thẳng lên não, khiến chóp mũi cậu đỏ ửng lên, trông như sắp khóc.
Tuy bản thân cậu không quá để tâm đến phản ứng sinh lý này, nhưng vẫn nhìn về phía Hề Sơn đang ngồi ở ghế lái, giọng khàn khàn xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi... Tôi ngủ quên mất... sao anh không gọi tôi dậy?"
Hề Sơn một tay cầm vô lăng, tay kia chống cằm, nhìn cậu với vẻ thích thú: "Thấy cậu ngủ ngon quá, mơ thấy gì đấy?"
Trì Niệm ngơ ngác: "Hả?"
Hề Sơn đưa ngón tay lên miết nhẹ khóe môi, nói nhỏ: "Chảy nước miếng kìa."
Trì Niệm giật bắn mình, nếu không phải dây an toàn đang giữ chặt thì chắc cậu đã bật dậy rồi. Cậu vội vàng cúi đầu lau miệng, chút ít suy nghĩ "Chắc chắn là anh ấy lại trêu mình rồi" hoàn toàn biến mất sau khi nhìn thấy dấu vết trên tay, mặt Trì Niệm đỏ bừng, dưới ánh nắng mặt trời, cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống gầm ghế.
Hề Sơn thò tay ra sau ghế, lấy ra một bọc mềm mại, bao bì bằng nhựa nhàu nát, phát ra tiếng sột soạt. Anh đưa cho Trì Niệm: "Nè, khăn giấy ướt."
"Cảm ơn anh, tôi..."
"Lau nhanh đi." Hề Sơn nói, sau đó cởi dây an toàn, "Lau xong thì lái xe thay tôi."
Mùi bạc hà, thơm mát và có tác dụng tỉnh táo.
Trì Niệm lau đại khái hai cái, sau đó áp lên trán để giữ cho tỉnh táo, cậu đổi chỗ với Hề Sơn, vừa điều chỉnh ghế ngồi vừa hỏi: "Anh cả đêm không ngủ à?"
Hề Sơn: "Có ngủ, chắc khoảng bốn mươi phút thì dậy."
Trì Niệm càng áy náy hơn: "Lẽ ra anh nên gọi tôi dậy, tôi quên đặt báo thức mất rồi."
Hề Sơn lại không hề trách móc: "Ban đầu cũng định gọi cậu dậy, nhưng thấy cậu ngủ say như vậy, giống như mấy ngày rồi chưa được ngủ, nên tôi đành tự mình chạy xe tiếp. Cũng không vội, có thể chạy một đoạn rồi dừng lại nghỉ ngơi một lát. Giữa đường tôi cũng xuống xe hút thuốc - mùa hè mà, dễ chịu hơn nhiều."
Trì Niệm dừng động tác lại: "Chẳng phải anh nói rất lạnh sao?"
"Xe chạy thì không sao." Hề Sơn vừa nói vừa như ảo thuật lấy ra một hộp sữa và một miếng bánh Nang từ ngăn chứa đồ trước ghế phụ, "Ăn chút gì đi."
Ánh nắng trên cao nguyên rực rỡ, soi sáng mọi ngóc ngách, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả đường đi của gió.
Trì Niệm cắn miếng bbán Nang khô khốc, uống một ngụm sữa. Ánh mắt cậu lướt qua quầng thâm dưới mắt Hề Sơn, vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ hiện rõ trên gương mặt anh, giọng nói cũng không còn tràn đầy năng lượng như trước, Trì Niệm bỗng chốc cảm thấy vô cùng áy náy.
Cậu không thể nói lời xin lỗi trực tiếp, bởi vì cậu biết Hề Sơn chắc chắn sẽ nói không sao.
Nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy có lỗi vì đã khiến Hề Sơn phải thức đêm lái xe, cậu ăn rất nhanh, cũng không thắc mắc tại sao lần này không có thịt cừu, sau khi ăn xong liền đưa tay sờ vào vô lăng và cần số.
"Anh ngủ đi." Thấy Hề Sơn sắp nhắm mắt, Trì Niệm vội hỏi, “Tôi lái xe đi đâu?"
Hề Sơn chỉ vào màn hình điều khiển trung tâm: "Đông Đài."
Nói xong câu đó, anh mệt mỏi tháo dây buộc tóc xuống, sau đó dựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trì Niệm không vội khởi động xe, cậu nghiên cứu bản đồ trên xe một lúc, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Hề Sơn, không nỡ rời đi.
Cửa sổ xe được mở hé, chưa đến tám giờ sáng, gió vẫn chưa được nắng gắt hong khô, mang theo hơi lạnh của bình minh tràn vào trong xe.
Trì Niệm sợ Hề Sơn ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, cậu kéo chiếc chăn len không biết từ lúc nào đã được để sang ghế phụ, rón rén đến gần Hề Sơn, đắp lên người anh, kéo cao đến tận ngực.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đã mặc từ tối qua ở hồ muối, hơi dày, hai tay khoanh trước ngực. Trên cổ tay, chiếc dây buộc tóc màu đen nổi bật trên xương cổ tay gồ lên, tóc Hề Sơn xõa ra không dài như Trì Niệm tưởng tượng, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, ôm lấy gương mặt có vài nốt tàn nhang do nắng. Lúc này, đôi mắt sáng ngời kia đang nhắm nghiền, trông có vẻ hơi tủi thân.
"Xin lỗi anh." Trì Niệm khẽ nói.
Hề Sơn khịt mũi một tiếng, có thể là đang đáp lại cậu, cũng có thể là phản xạ tự nhiên.
Lại lên đường, có lẽ vì mọi thứ trên cao nguyên đều mang theo sự cản trở, chiếc xe địa hình cũng như bị thiếu oxy, chậm rãi tiến về phía trước trên con đường một chiều.
Mặt trời vừa ló dạng, chiếc xe hướng về phía đông, sự hành hạ này chẳng khác gì mấy ngày trước Trì Niệm phải nheo mắt dưới ánh hoàng hôn chói chang mà đi về phía Tây. Cậu không có kính râm, ban đầu còn ngại ngùng không dám lấy kính của Hề Sơn - mặc dù nó đang treo ngay trước gương chiếu hậu - im lặng chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, không muốn làm phiền Hề Sơn, cậu tự mình đeo kính vào.
Gương mặt Trì Niệm nhỏ nhắn, chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt cậu. Tuy thỉnh thoảng vẫn bị trượt xuống, nhưng ánh sáng phản chiếu từ mặt đường nhựa không còn chói mắt như trước nữa.
Dù không phải chạy trên sa mạc Gobi, nhưng chiếc xe địa hình vẫn dễ lái hơn chiếc xe cũ kỹ của cậu rất nhiều. Trì Niệm trước đây chưa từng lái xe địa hình, nhưng ưu điểm của cậu là khả năng thích nghi nhanh, cậu nhanh chóng biết cách tìm được điểm cân bằng giữa sự êm ái và tốc độ.
Trì Niệm lái xe chậm hơn cả tốc độ giới hạn 80 km/h, trên cả con đường một chiều về phía đông dường như chỉ có mỗi chiếc Jeep Wrangler màu xanh quân đội của họ. Cách một con mương rộng khoảng hai, ba mươi mét, ở làn đường ngược chiều, xe buýt du lịch, xe SUV đủ màu sắc và xe tự lái nối đuôi nhau chạy về hướng mà họ đã đi qua.
Đi ngược chiều, Trì Niệm bất chợt nghĩ: "Ngầu thật đấy."
Hành trình vòng tròn của Hề Sơn dường như không giống với bất kỳ lộ trình du lịch nào mà cậu từng xem qua, thật là lung tung, đúng là "đi đến đâu hay đến đó" như lời anh nói.
Mà đã đến Golmud rồi, tại sao lại phải quay lại Đức Linh Cáp?
Nếu có thể, Trì Niệm thật sự muốn hỏi anh một lần.
Nơi mà Hề Sơn và cậu đổi lái nhìn qua có vẻ hoang vắng, nhưng khi Trì Niệm lái xe đi một đoạn thì mới phát hiện ra đã rất gần khu dịch vụ Đông Đài. Từ đây đi thêm khoảng 90 km nữa sẽ đến một địa điểm du lịch mới được phát hiện gần đây, cũng là một hồ muối, trong vắt hơn cả hồ Ngọc Thúy, nghe nói là màu xanh lam như đá Tiffany.
Hồ muối mà họ đã đi qua tối qua không có tên, chỉ là một hồ muối bình thường nhưng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Vùng lòng chảo Qaidam ẩn chứa vô số điều bất ngờ, có lẽ chỉ vài tháng nữa thôi, hồ nước đó cũng sẽ được đưa vào danh sách những địa điểm nhất định phải check-in.
Trì Niệm miên man suy nghĩ suốt dọc đường, không bật nhạc, cũng không xem điện thoại, tập trung lái xe cho đến khi dừng lại.
Khu dịch vụ Đông Đài có quy mô lớn hơn trạm dừng chân mà cậu gặp Hề Sơn lần đầu tiên một chút, cũng là những dãy nhà một tầng màu sắc sặc sỡ thu hút ánh nhìn. Trì Niệm tìm một chỗ đậu xe, cách đó hai, ba bước chân là siêu thị.
Vài cô gái mặc váy trắng đang thay phiên nhau tạo dáng chụp ảnh trước bức tường màu cam, tràn đầy năng lượng, liên tục thay đổi tư thế. Người chụp ảnh có lẽ là bạn trai của một trong số họ, rất nhanh sau đó đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói vài câu gì đó, không nghe rõ lắm, khiến các cô gái không vui, đồng loạt lên tiếng phản đối.
Trì Niệm hóng hớt, ngó ra ngoài cửa sổ xe xem hết toàn bộ quá trình, vui vẻ đến mức khóe miệng cong lên, mặc kệ nắng nóng.
Cậu nghĩ Hề Sơn đã quá mệt mỏi, nên không gọi anh dậy, định để anh ngủ thêm một lúc. Nào ngờ Trì Niệm mới chỉ ngó ra ngoài được hai, ba phút, Hề Sơn đã khẽ rên rỉ một tiếng, tự mình ôm chăn, cởi dây an toàn.
"Đến nơi rồi cũng không gọi tôi một tiếng." Hề Sơn xoa xoa cổ tay, do ngủ sai tư thế nên bị tê cứng.
Trì Niệm lấy nước cho anh: "Anh cũng ngủ say lắm mà."
"Ồ?" Hề Sơn vừa uống nước vừa lẩm bẩm hỏi, "Vậy tôi có nói mớ gì không?"
Trì Niệm tiếc nuối: "Không có, anh còn không ngáy nữa."
Hề Sơn liền nhướng mày nhìn cậu với vẻ đắc ý.
"Tôi xuống xe đi dạo một chút." Trì Niệm mở cửa xe, một chân đã bước ra ngoài, sau đó quay đầu lại hỏi người bạn đồng hành đang chỉnh trang lại quần áo: "Hề Sơn, anh sẽ đợi tôi chứ, phải không?"
Hề Sơn không trả lời, chỉ giơ tay ra hiệu "OK" với cậu, đồng ý tiếp tục hành trình cùng nhau.