Trong xe dần yên tĩnh trở lại, chủ đề về tự tử dù câu trả lời là có hay không thì cũng đều quá riêng tư, không nên nhắc đến nhiều.
Trì Niệm thả lỏng, nhìn chằm chằm vào một chiếc túi thơm nhỏ treo dưới gương chiếu hậu. Nó được làm khá tinh xảo, màu hồng phấn, trên đó thêu vài bông hoa anh đào bằng chỉ vàng, mặt trước có dòng chữ "Omamori" (bùa hộ mệnh).
Bùa bình an? Màu sắc trông nữ tính quá nhỉ.
"Đây là bùa hộ mệnh sao?" Trì Niệm chạm vào nó, cố gắng lờ đi chủ đề vừa rồi.
Hề Sơn đưa tay xoa mũi, có chút ngại ngùng khi nhắc đến thứ này: "À... cái này á, đầu năm có người bạn đến Kyoto công tác, đặc biệt đến chùa Kim Các cầu cho tôi."
Trì Niệm hứng thú hỏi: "Cầu gì vậy?"
Hề Sơn: "Đào hoa."
Trì Niệm: "..."
Nhìn thế nào cũng không giống người thiếu đào hoa...
Trì Niệm nghĩ thầm, nhưng hai người chưa quen đến mức đó, cậu không tiện nói thẳng, bèn quay đầu vờ ngắm cảnh.
Trì Niệm im lặng, Hề Sơn vốn đang cố gắng khuấy động không khí, nhưng khi đề cập đến vấn đề của bản thân, anh cũng không còn muốn nói đùa nữa, nhất thời, hai người gần như rơi vào trạng thái im lặng đến mức xấu hổ.
Hề Sơn hắng giọng, bật radio, bắt đầu phát một bài nhạc rock nhẹ.
Một bài hát khá nổi gần đây, giai điệu vui tươi, lãng mạn rất phù hợp để làm nhạc nền cho chuyến du ngoạn hoàng hôn trên cao nguyên. Trong tiếng guitar điện dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3722504/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.