Cuối cùng tôi đồng ý với Tống Giang Sơn, tôi sẽ rời khỏi thủ đô, mặc dù tôi biết đây là con đường duy nhất của tôi, nhưng nghĩ đến tôi đã nỗ lực lâu như vậy nhưng đến cuối cùng vẫn phải ôm hận mà đi, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ấm ách.
Tống Giang Sơn nghe thấy tôi đã đồng ý, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cậu nhóc, cậu đừng nuốt lời, sau này cậu đi con đường thế nào, tôi sẽ không quản cậu, cũng không quản được, nhưng nếu như cậu đã đồng ý với yêu cầu của tôi, thì phải nhớ kỹ, thứ nhất, cậu không được quay lại thủ đô, thứ hai cậu không được liên lạc với Giai Âm nữa".
Trái tim tôi chùng xuống, vừa nãy tôi cảm ơn Tống Giang Sơn đã nhắc nhở và quan tâm tôi, nên mới thuận miệng đồng ý rời khỏi thủ đô, nhưng tôi không ngờ ông ấy lại cho tôi cái bẫy này, nhân cơ hội nói tôi đồng ý với yêu cầu của ông ấy, bảo tôi không được liên hệ gì với Tống Giai Âm nữa.
Nghĩ đến những lời Tống Giai Âm đã nói với tôi qua điện thoại nửa tháng trước, cô ấy nói nếu như tôi lại bỏ rơi cô ấy thì cô ấy sẽ không cần tôi nữa. Tôi nắm chặt nắm đấm, nhìn Tống Giang Sơn nói: "Cháu xin lỗi, chú Tống, cháu chỉ có thể đảm bảo mình tạm thời rời khỏi thủ đô, nhưng cháu không thể vứt bỏ Tống Giai Âm, bởi vì cháu đã đồng ý với cô ấy, bọn cháu đã ngoắc tay với nhau, cháu sẽ không bỏ rơi cô ấy, vĩnh viễn không".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664658/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.