Tôi bảo ông Nhĩ nói lại với Tống Giai Âm giúp tôi, bảo cô ấy dưỡng thương cho tốt, ngoan ngoãn đợi tôi quay về. Tôi rất hi vọng có thể đích thân nói với cô ấy, nghe cô ấy nói với tôi một câu "em đợi anh", nhưng tôi biết đây chỉ là hi vọng xa vời, có điều, tương lai còn dài, tôi cũng không quá tham lam chút cảm xúc ngắn ngủi này, điều tôi quan tâm là sau này có thể cùng cô ấy sống đến đầu bạc răng long hay không.
Sau khi cúp máy, tôi cùng mấy Thư Sinh rời đi, sau khi lên xe, tôi nhìn thấy mấy vali hành lý, nghĩ đến lời cậu tôi nói, tôi biết trong vali đều là những thứ mà cậu tôi đã chuẩn bị, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thư Sinh không hỏi tôi muốn đi đâu, dường như bọn họ sớm đã có dự định, tôi cũng không hỏi, tôi đoán bọn họ chắc chắn sẽ đưa tôi đi Nam Kinh, hiện thực chứng minh tôi đã đoán đúng.
Ngủ say một giấc trong chuyến hành trình dài trên xe, sau khi tỉnh, Thư Sinh nói với tôi sắp đến rồi, bảo tôi chuẩn bị xuống xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt tôi là thành phố quen thuộc -- Nam Kinh.
Nhìn chiếc xe đang chạy nhanh như tên bắn trên con đường tôi quen thuộc, nghe những âm thanh náo nhiệt từ những quán bar sáng rực ánh đèn bên đường, một cảm giác quen thuộc trào lên trong lòng tôi. Lần nữa trở về Nam Kinh, dù cho tôi vẫn hai bàn tay trắng, nhưng không bất an phiền muộn như lần trước, bởi vì tôi biết, Nam Kinh có những người anh em mà tôi tin tưởng nhất, tôi trở về, Đông Sơn quật khởi chẳng qua cũng chỉ là chuyện giơ tay lên mà thôi.
Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào con đường tôi quen thuộc, tôi ngồi dậy, rửa mặt một cái, hào hứng nhìn ra bên ngoài, ở đó là nơi lần đầu tiên tôi và Tam gia gặp nhau, cũng là nơi mà tôi đã từng sống rất lâu, nó chính là câu lạc bộ Cẩm Tú.
Đã qua lâu như vậy rồi, không biết Cẩm Tú hiện nay kinh doanh thế nào? Lâu rồi không liên lạc với Tam gia, không biết anh ấy và An An đã kết hôn chưa, có còn sống ở trong tầng trên cùng của câu lạc bộ không.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghĩa tới gian phòng ở đó từng là nơi Đoàn Thanh Hồ ở...
Tôi lắc đầu, ngăn bản thân không nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ trong đầu sẽ lại xuất hiện tình cảm không nên xuất hiện.
Lúc này, chiếc xe dừng lại, Thư Sinh giúp tôi mang đồ đạc xuống, sau đó chào tôi bằng quân lễ nói: "Trần Danh, tạm biệt ở đây vậy, mặc dù biết chúng ta chắc chắn sẽ không đi cùng một con đường, nhưng tôi rất khâm phục dũng khí và cách làm người của anh, hy vọng tương lai anh có thể đạt được những điều mình mong muốn, chúng ta có duyên sẽ gặp lại".
Mặc dù thời gian chúng tôi quen nhau không dài, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, tôi hiểu cậu ta là một người lương liện và chân thành nhiệt tình, cậu ấy thường kêu than vận mệnh không công bằng giúp tôi, mặc dù nói những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng tôi vẫn rất cảm kích cậu ấy.
Tôi cười với cậu ấy, nói: "Cám ơn cậu, cũng chúc cậu may mắn".
Thư Sinh gật đầu, quay người rời đi, tôi nhìn chiếc xe đi được quãng xa rồi mới từ từ quay người lại, ánh mắt hướng về câu lạc bộ Cẩm Tú, vừa nghĩ đến mình có thể gặp lại những người anh em tốt, tôi lại vô cùng kích động, tôi kéo mấy vali hành lý đến Cẩm Tú, đang định vào thì bị bảo vệ ngăn lại, bảo vệ khách sáo nói: "Thưa anh, nơi này không phải là khách sạn, nếu như anh muốn ở trọ thì mời anh sang khách sạn bên cạnh".
Tôi cười nói: "Tôi không ở trọ, nhà của tôi ở đây".
Người bảo vệ này buồn cười nhìn tôi, trong mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, vẫn khách sáo lịch sự nói: "Thật xin lỗi, thưa anh, tôi không hiểu ý của anh".
Tôi nói: "Cậu không cần hiểu ý của tôi, cậu chỉ cần để tôi vào trong là được, đương nhiên, tốt nhất là cậu đi liên hệ trước với ông chủ của các cậu giúp tôi đi". Người bảo vệ đó không đi, mà vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, nhìn tôi đánh giá một lượt, nhíu mày nói: "Anh đang mặc quần áo của bệnh binh trên người à?"
Tôi gật đầu, trước khi đi, tôi không có quần áo để thay, nên mặc luôn quần áo bệnh binh về, lúc này nhìn ánh mắt kỳ lạ của người bảo vệ, thầm nghĩ không ổn, sau đó cậu ta liền nói: "Anh từ trong bệnh viện tâm thần ra đúng không?"
Lúc này, cửa thang máy ở cách đó không xa mở ra, tôi nhìn thấy Tam gia đi từ trong ra, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt mang theo nụ cười, chầm chậm đi về phía tôi, tôi nói với người bảo vệ đó: "Đúng thế, trong người tôi có giấy chứng nhận bệnh nhân tâm thần, gϊếŧ người sẽ không bị phạm pháp, cậu có muốn thử con dao trong tay tôi không?"
Nói rồi, tôi cố ý giơ con dao nhỏ ra, vung vẩy trước mặt cậu ta, lúc này hay rồi, mấy người bảo vệ khác lập tức bao vây lại, phẫn nộ nhìn tôi, hỏi tôi có phải muốn gây chuyện không? Tôi cười ha ha, càng cười càng cảm thấy vui, người bảo vệ kia hỏi tôi có phải bị điên không, lúc này, tôi nghe Tam gia dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Làm loạn đủ chưa thế?" Vừa nghe thấy giọng nói của Tam gia, mấy người bảo vệ lập tức nghiêm chỉnh đứng ngay ngắn, Tam gia không kìm được bước nhanh hơn, đi về phía tôi, tôi đưa tay ra, đi về phía anh ấy, thâm thiết gọi một tiếng "Tam gia", Tam gia nắm tay tôi rồi ôm chặt lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, giọng kích động nói: "Thằng mất nết, về là tốt rồi, về là tốt rồi".
Cứ như vậy, Tam gia giống như anh trai của tôi, cực kỳ quan tâm tôi, khiến tôi cảm động. Tôi buông anh ấy ra, anh ấy nhíu mày, nhìn từ đầu đến chân tôi, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: "Vết thương của cậu thế nào rồi?"
Tôi cười nói: "Chưa khỏi, những cũng không còn đáng lo nữa, dù sao cũng không chết được".
Tam gia nghiêm mặt nói: "Cậu đó, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, sao vẫn không lo lắng gì cho sức khỏe của mình thế? Nhìn cậu mặc quần áo bệnh nhân trở về, chắc là trực tiếp từ bệnh viện của bên trên trở về đúng không?" Nhắc đến thủ đô, tâm trạng vốn đang vui vì gặp được anh em mà tốt hơn giờ lại bị thổi bay đi khá nhiều, tôi nửa đùa nói: "Đúng thế, bệnh này của tôi vẫn chưa chữa xong, thì đã bị đuổi khỏi thủ đô rồi".
Sắc mặt của Tam gia tối sầm lại, trầm giọng nói: "Không sao, đợi cậu khỏe lại, chúng ta đánh qua đó, cho những kẻ đuổi cậu đi đẹp mặt".
Tôi biết anh ấy đang an ủi tôi, cười nói: "Ừ, tôi nhất định sẽ đánh trở về".
Tam gia quay sang nói với Triệu Côn Bằng bên cạnh: "Côn Bằng, cậu mang đồ của Trần Danh lên lầu đi".
Nói rồi, anh ấy nắm tay tôi, nói: "Đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, xem có cần ở lại bệnh viện điều trị không".
Tôi vội nói: "Tha cho tôi đi, tôi đã ngửi đủ mùi của bệnh viện rồi, tôi không muốn ở đó nữa đâu".
Tam gia cười nói: "Không bắt cậu ở bệnh viện nữa, tôi sẽ mời bác sĩ chuyên môn tới đây chăm sóc cậu, được chứ" Tôi biết vết thương trên người mình không thể coi thường nên đồng ý với yêu cầu của anh ấy, cùng anh ấy đến bệnh viện. Trước khi đi, tôi nhìn người bảo vệ vừa nãy làm khó mình đang kinh ngạc sững sờ và chán nản, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy tôi nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng xin lỗi tôi, nói: "Anh Trần, vừa nãy tôi tiểu nhân không nhìn thấy núi Thái Sơn, không phải là tôi muốn cố ý làm khó anh, thực sự là anh so với trước đây... không giống nhau lắm".
Tôi cười, đương nhiên biết Trần Danh giả ban đầu chắc chắn cũng thường xuyên đến Cẩm Tú, cười nói: "Yên tâm đi, vừa nãy tôi chỉ đùa cậu thôi, không có ý gì khác".
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, tò mò hỏi: "Nhưng... sao tự nhiên anh lại phẫu thuật chỉnh hình vậy?"
Tôi sờ cằm, vẻ mặt khổ não nói: "Tôi trước đây ấy à, thật sự là quá đẹp trai, nên luôn bị nợ đào hoa, tôi hi vọng mình xấu đi một chút, ai ngờ phẫu thuật thất bại, tôi còn đẹp trai hơn trước nữa, cậu nói xem có khổ không?" Tôi nhìn Tam gia bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tôi một cái, những người khác cũng lần lượt bày ra biểu cảm muốn thổ huyết, Tam Gia vỗ lưng tôi nói: "Được rồi, tôi biết tâm trạng của cậu tốt rồi, sẽ không lo lắng cho cậu nữa, cho nên đừng cố gắng diễn kịch nữa, đi thôi, chúng ta đến bệnh viện ".
Tôi khẽ giật mình, quay mặt lại nhìn thì vẫn thấy dáng vẻ lãnh đạm như cũ của Tam gia, nhưng rõ ràng tôi có thể nhìn ra được vài phần đau lòng trong ánh mắt của anh ấy.
Thở dài một hơi, tôi lên xe của anh ấy, nói: "Đúng là vẫn không gì giấu được anh".
Thực ra tôi làm gì có tâm trạng tranh luận với một người bảo vệ nhỏ bé chứ? Chỉ là sợ Tam gia biết được cảnh ngộ của tôi, lo lắng cho tôi, cho nên mới muốn dùng kỹ năng diễn trò này để khiến anh ấy an lòng một chút, không ngờ lại bị anh ấy vạch trần như vậy. Tôi xoa xoa tay, nói: "Dù sao anh biết tôi không sao là được rồi". "Thật không sao chứ?", Tam gia vừa khởi động xe, vừa lo lắng hỏi.
Tôi gật đầu nói: "Thật sự không sao".
Trong ánh mắt sâu thẳm của Tam gia, tôi bất đắc dĩ giơ hai tay lên, nói: "Được rồi, tôi nói thật vậy, tuy tôi không phải người rộng lượng, nhưng cũng chưa đến mức tự oán tự chết, chỉ là có chút phiền não, cảm giác bản thân đã tranh đấu lâu như vậy, đi một vòng nhưng cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát, trong lòng ai mà chả cảm thấy không vui chứ".
Hít một hơi thật sâu, tôi châm điếu thuốc, nói: "Nhưng, giống như anh nói, bọn họ đuổi tôi đi thì đã sao? Sẽ có một ngày tôi quay lại đó, vì các anh, vì những người anh em tốt của bố tôi, vì mẹ tôi, vì bản thân tôi, cũng là vì Tống Giai Âm, thủ đô, không gặp không về".
Tam gia nhìn tôi "rộng lượng" như vậy, thì lộ ra vẻ an tâm, cười với tôi nói: "Bất luận con đường phía trước có nhiều nguy hiểm thế nào, anh em vẫn như trước đây, luôn sát cánh bên cậu, cùng cậu đi qua mưa gió, cậu không lên đỉnh, chúng tôi cũng không dừng bước". Tôi cười với Tam gia nói: "Người anh em, bất luận tôi có thể được như mong muốn đứng ở nơi cao hay không, chỉ cần có thể cùng cố gắng với các anh, cùng phấn đấu, là đã đủ lắm rồi".
Tam Gia bật cười, anh ấy giơ nắm tay ra, tôi cũng giơ nắm tay ra, hai nắm tay chạm nhau, chúng tôi đều cùng cười, không ai nói gì, im lặng hiểu những điều trong lòng của đối phương hiện tại.
Đến bệnh viện, tôi làm một kiểm tra toàn diện, kết quả kiểm tra cho thấy nội tạng bị tổn thương của tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mấy đoạn xương bị gãy cũng đang trong quá trình sinh trưởng, dù cho như vậy, bác sĩ vẫn rất ngạc nhiên với khả năng hồi phục của tôi, còn nói nếu như là người bình thường bị thương thế này, đừng nói là đi đến bệnh viện, e là giờ đang nằm kêu rên rồi.
Nhưng ai biết rằng tôi đã sớm bị đánh đến quen rồi, những tổn thương này đối với tôi mà nói thật sự chẳng đáng là gì.
Dù cho tôi đã cố thể hiện rằng tôi có thể tự chăm sóc cho mình, nhưng Tam Gia vẫn mời về cho tôi một y tá chuyên môn, anh ấy bảo y tá ngày mai tới làm tại Cẩm Tú, sau đó đưa tôi trở về Cẩm Tú, chúng tôi cùng trở về khu nhà ở, trên đường đi tôi nói cho anh ấy nghe về những gì tôi đã trải qua trong quãng thời gian này, anh ấy nghe rất nghiêm túc, mặc dù tôi tránh nói rất nhiều chuyện, nhưng anh ấy thông minh như vậy, sao có thể không biết những nguy hiểm và trắc trở mà tôi đã trải qua đó chứ? Cho nên, khi tới trước cửa khu nhà ở, lúc dừng việc nói chuyện, Tam gia nhìn tôi, chỉ nói đúng sáu chữ, nhưng suýt nữa là đã khiến một người đàn ông như tôi bật khóc, anh ấy nói: "Tất cả đều đã qua rồi".
Đúng, tất cả đều đã qua rồi, cuối cùng tôi cũng có thể trở về làm Trần Danh, không cần phải giấu diếm, lừa gạt những anh em của tôi nữa, không cần phải sống cùng lúc hai vai nữa, lúc này tôi rất mãn nguyện.
Bấy giờ, Tam gia mở cửa, căn phòng rất tối, tôi vừa đi vào thì đột nhiên vang lên những tiếng "bang bang", pháo hoa nổ đùng trước mắt tôi, hóa ra pháo hoa chào mừng.
Đèn đột nhiên được mở lên, sau đó, tôi nhìn thấy Thẩm Nặc Ngôn, Vương Mộng Như, Tôn Nam Bắc, Mạt Tang đang đứng ở đó, bốn người đều đỏ hoe mắt, hai người đang cầm pháo hoa, hai người đang ôm khẩu hiệu, trên khẩu hiệu viết bốn chữ lớn: "Chào mừng về nhà".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]