Tống Giai Âm nói nếu như lần này tôi lại thất hứa, cô ấy sẽ thật sự không cần tôi nữa. Tôi cười nói nếu tôi không giữ lời thì dù cô ấy còn cần tôi, tôi cũng không có mặt mũi ở bên cạnh cô ấy.
Lúc này, ông Nhĩ nói: “Được rồi, con bé này, con nên nghỉ ngơi cho tốt. Có gì muốn nói, đợi khỏe lên rồi nói.”
Tống Giai Âm ngoan ngoãn nghe lời, đưa điện thoại trả lại cho ông Nhĩ, ông ấy nói với tôi chút nữa ông ấy sẽ đến gặp tôi, kêu tôi nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó cúp điện thoại.
Khi cúp điện thoại, nghĩ đến Tống Giai Âm tỉnh lại rồi, trái tim vốn đang bất an của tôi như được ngâm nước ấm, không còn lo lắng đề phòng như lúc trước nữa.
Mấy ngày tiếp theo, trừ Thư Sinh thì tôi không nhìn thấy người nào khác, ông Nhĩ nói đến tìm tôi cũng không thấy tới. Tôi lờ mờ cảm thấy mọi chuyện có hơi kỳ lạ, hỏi thì cậu ta nhìn trái nhìn phải, tôi biết cậu ta không muốn nói thật với tôi. Nhớ Thư Sinh có nói hiện tại tôi đang bị giam cầm, tôi càng cảm thấy hay là cấp trên cấm không cho ai đến thăm tôi?
Nghĩ đến khả năng này, tôi lập tức tức giận, vì tôi tự cho là mình không làm sai chuyện gì. Tuy rằng lòng tôi chưa bao giờ ra sức vì quốc gia, nhưng khoảng thời gian này làm một lính đặc chủng, tôi cũng xem như liều mạng của mình vì lãnh đạo, vì cả Hoa Hạ này. Tại sao chứ, dựa vào cái gì mà đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664657/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.