Tôi nhờ cậu tiếp tục điều tra tin tức về Tống Giai Âm giúp mình. Ông ấy bảo tôi cứ yên tâm, chuyện đó đã có manh mối, chỉ việc đợi xác nhận thông tin nữa mà thôi. Nghe xong câu này, tôi lập tức phấn chấn hẳn lên. Tôi nói với ông ấy rằng nếu có tin, tôi chắc chắn sẽ đích thân cứu Tống Giai Âm, bất chấp chuyện ấy có nguy hiểm đến mức nào.
Theo kế hoạch hiện tại, nếu tôi đích thân đi cứu Tống Giai Âm thì sẽ gặp khó khăn. Nhưng việc lần này suýt đánh mất cô ấy đã khiến tôi hiểu rằng, tôi mãi mãi không thể biết được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra. Thế nên, việc ta phải làm thì nên dốc hết sức lực mà làm, hãy trân trọng điều mình yêu. Tôi biết bây giờ nhất định Tống Giai Âm đang đợi tôi cứu cô ấy. Tôi sẽ không để cô ấy thất vọng. Tống Giai Âm đã làm ‘bạch mã công chúa’ quá nhiều lần rồi. Cô ấy luôn xuất hiện vào thời khắc tôi gặp nạn, cứu tôi thoát khỏi nguy nan. Lần này, tôi phải làm ‘bạch mã hoàng tử’ của cô ấy. Không, có lẽ nên nói tôi là ‘hoàng tử ếch’ mới đúng.
Cậu hỏi tôi dự định tiếp theo làm thế nào. Tôi đáp rằng mình đang đợi Bào Văn liên lạc.
Hồ Cẩm Tú đã hứa với tôi rằng ngày mai sẽ viết thông báo, tuyên bố chuyện tôi bị hàm oan, sau đó trị tội Bàng Hữu Quang. Tuy ông ta đã chết, nhưng hiện vẫn chưa tìm được thi thể. Tôi nghĩ bây giờ Hồ Cẩm Tú chắc đã cho người đi tìm thi thể của ông ta rồi. Còn về việc họ định cho ông ta tội danh ‘sợ tội, tự sát’ hay thông báo đã đưa ông ta vào nhà giam thì tôi không rõ. Dù sao thì cách giải thích nào cũng như nhau cả, chỉ cần không ai biết tôi là hung thủ, và tôi cũng không phản bội quân đội là được.
Một khi tôi đã lấy lại được sự trong sạch, phía trên chắc chắn sẽ tìm mọi cách để liên lạc với tôi. Sau đó họ sẽ lợi dụng Bào Văn chơi bài tình cảm với tôi, bảo tôi quay lại tiếp tục làm việc cho bọn họ. Dĩ nhiên, trước hết, bọn họ cũng phải xác định xem liệu tôi có bằng lòng tận trung với họ hay không.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười. Tuy mở màn của trò chơi này rất nguy hiểm, nhưng ít nhất là tôi đã thành công qua ải rồi, có thể chơi tiếp.
Lúc này, cậu mới nói với tôi: “Tiểu Danh, cháu nghỉ ngơi đi”.
Về phòng, tôi tắm rửa, thay thuốc cho vết thương. Nằm trên giường, tôi ngắm nhìn căn phòng được trang trí theo phong cách phương Tây, trong lòng bỗng thấy không nỡ. Trong khoảng thời gian ở nhà cậu, tôi có cảm giác mình thật sự đang ở nhà. Tôi rất thích cảm giác được ở bên cạnh người nhà. Tiếc rằng, trời đã định cuộc đời tôi phải phiêu bạt long đong. Mà tôi thì không biết mình còn phải phiêu bạt đến bao giờ.
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi sắp xếp hành lý, đến trại chó chơi với Sơn Bào một lúc. Sau đó, tôi dùng bữa sáng cùng cậu, rồi rời đi.
Nửa giờ đồng hồ sau khi rời khỏi nhà cậu, bảng quảng cáo trên khắp đường lớn ngõ nhỏ đều đang phát sóng về tội ác của Bàng Hữu Quang. Tuy không nhắc đến tôi, nhưng ai cũng biết là tôi không sao. Tôi tản bộ dọc theo các ngõ đường, cuối cùng dừng bước ở quán cà phê đối diện trường Đại học Sư phạm Thủ đô. Tôi vào quán gọi món, tìm một quyển sách rồi ngồi đọc chăm chú.
Đến trưa, chợt có một âm thanh giày cao gót vang lên. Sau đó, một làn gió thơm ùa đến. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Bào Văn với mái tóc đỏ quyến rũ, gương mặt vương ý cười mê hoặc. Cô ta hỏi tôi: “Anh đây đang chờ ai sao?”
Tôi gấp sách lại, mỉm cười trả lời: “Phải, đang chờ người. May mà chúng ta tâm linh tương thông, nên em đã tìm được anh”.
Bào Văn bật cười ha ha. Cô ta vui vẻ ôm cổ tôi, trìu mến nói: “Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi”. Tôi khẽ gật đầu, bảo phục vụ đổi phòng cho chúng tôi. Sau khi đặt món, tôi chờ phục vụ rời đi rồi đóng cửa phòng lại. Bào Văn ngay lập tức quấn lấy tôi như một con bạch tuộc. Không đợi tôi lên tiếng, cô ta đã bắt đầu hôn lên má rồi lên môi tôi. Tôi không cự tuyệt cô ta. Vì bây giờ tôi phải thể hiện mình là kẻ si tình, nhung nhớ cô ta điên cuồng. Tôi chủ động càn quấy địa bàn của cô ta thật nhiệt tình, vừa hôn vừa đưa tay sờ soạng kiếm tìm trên cơ thể cô ta. Dĩ nhiên tôi không hề nóng lòng hành sự, mà đang cố tình kéo dài thời gian để chờ nhân viên phục vụ đến.
Không bao lâu sau, đột nhiên Bào Văn giữ tay tôi lại. Tôi có chút bất mãn dứt ra, áp trán mình lên trán Bào Văn, hỏi cô ta với vẻ sốt ruột: “Sao thế? Em không muốn à?”
Ánh mắt Bào Văn đã nhuộm màu ham muốn từ lâu. Cô ta giữ lấy tay tôi, dịu dàng đáp: “Không phải là em không muốn. Nhưng có người đến. Anh chịu thiệt một chút nhé, chỉ nhịn chốc lát thôi”. Cô ta vừa nói xong thì có người gõ cửa. Tôi vừa chỉnh lại quần áo xốc xếch giúp Bào Văn, vừa kề bên tai cô ta thầm thì: “Để anh nhịn thì hậu quả rất nghiêm trọng đó”.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã mở cửa phòng và bắt đầu lên món. Sau khi phục vụ rời đi, tôi vẫn muốn tiếp tục ‘chơi’ cùng Bào Văn, nhưng bị cô ta từ chối. Bào Văn khẽ cười nói: “Chồng à, thời gian mình ở bên nhau vẫn còn nhiều mà. Sao anh phải gấp như vậy chứ?”
Tôi nhếch mày, cười đáp: “Em nói cũng phải”.
Bào Văn khẽ cười, dịu dàng hỏi tôi có phải giận rồi không. Tôi hỏi cô ta vì sao lại giận. Cô ta đáp, vì hôm ấy không giúp được tôi, còn hại tôi suýt nữa hút ma túy. Tôi gắp một miếng thịt rồi đưa đến bên miệng Bào Văn, nhẹ nhàng trả lời: “Anh biết em đã cố hết sức rồi. Từ trước đến giờ anh chưa từng trách em. Nếu anh trách em thì sao còn đợi mình vô tội rồi vội vàng đến đây chờ em kia chứ?” Bào Văn mỉm cười vui vẻ. Tựa đầu lên vai tôi, cô ta thủ thỉ: “Thật ra em biết anh không trách em. Nhưng em vẫn cảm thấy tự trách và áy náy vì không giúp được anh. Em vẫn nhớ, anh đã bảo em hãy đợi anh. Anh nói nếu anh chứng minh được mình không phải là kẻ phản bội, anh sẽ đến tìm em. Còn nếu như anh không thể chứng minh, vậy em hãy quên anh. Từ sau khi anh đi, mỗi khi em nhớ đến những lời ấy đều sẽ cảm thấy buồn bã vô cùng. Lúc đó em đã nghĩ, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Em đã được gả cho anh rồi, anh rời khỏi tổ chức thì em cũng theo anh”.
“Thế nên, khi anh đi, em cũng rời đi. Sau đó, em vẫn luôn tìm kiếm anh. Rồi bố nuôi liên lạc với em, từ Trùng Khánh chạy đến khuyên nhủ em, bảo em bình tĩnh lại. Bố nuôi bảo anh không phản bội tổ chức, với năng lực và quyết tâm của anh, chắc chắn sẽ chứng minh được bản thân”. Nói đến đây, cô ta nhìn tôi với vẻ ngợi khen: “Thực tế chứng minh bố nuôi đã không nhìn lầm anh”.
Đương nhiên tôi biết nãy giờ Bào Văn đang nói dối. Vì tôi đã biết tin Bào Văn vẫn luôn ở tổ chức từ chỗ Bàng Hữu Quang. Nhưng tôi không vạch trần Bào Văn, chỉ ôm chầm cô ta, nói với vẻ cảm động: “Vợ này, cảm ơn em đã luôn tin anh. Bố nuôi cũng thế. Anh không ngờ chuyện của anh lại làm kinh động đến ông ấy. Biết được bố nuôi tin tưởng anh như thế, còn đến an ủi em, khiến anh thật sự rất cảm kích. Điều này chứng tỏ mọi nỗ lực của anh không hề uổng phí”.
Bào Văn lúc này mới cất giọng hỏi tôi: “Phải đó, chồng em thật sự rất giỏi. Nhưng mà, làm sao anh biết được chuyện này do Bàng Hữu Quang gây ra vậy? Rồi làm sao mà anh chứng minh được anh vô tội?” Tôi biết đây chính là vấn đề mà Bào Văn, hoặc nói đúng hơn là tổ chức, quan tâm nhất. Trả lời không khéo sẽ rất dễ khiến tôi mất đi sự tín nhiệm của họ. Tôi bèn thờ ơ đáp: “Anh nói thật cho em biết vậy. Nếu không nhờ trùng hợp, chắc anh sẽ không biết được chuyện này đâu. Trước ngày hôm qua, thật ra anh vẫn không lần ra được đầu mối gì. Nhưng anh cảm thấy mình sẽ không bị hãm hại vô cớ như vậy. Nên anh bèn nghĩ đến kẻ thù của mình, sau cùng cảm thấy người có khả năng hại anh nhất chính là Trần Danh”.
Sau khi nghe tôi nhắc đến Trần Danh, nét mặt Bào Văn có chút thay đổi. Thấy cô ta chau mày, tôi nghi ngờ cô ta đã biết chuyện Trần Danh giả hại tôi rồi.
Tôi nói tiếp: “Nên anh quyết định sẽ bám đuôi Trần Danh. Nhưng mà trùng hợp thật, hôm ấy anh vừa định ra ngoài thám thính tình hình thì nhìn thấy Trần Danh bước xuống từ một chiếc xe. Anh vội vàng theo sát, sau đó dùng thân phận phục vụ để trà trộn vào. Anh ở căn phòng gần đó, chờ hắn xuất hiện. Rồi anh thấy một người đàn ông cùng hắn đi ra, người đó chính là Bàng Hữu Quang. Sau đó, anh đưa Bàng Hữu Quang đến nhà bồ nhí của ông ta. Bị anh giày vò tra hỏi, ông ta đành phải kể hết mọi chuyện”. Nghe đến câu Bàng Hữu Quang kể hết mọi chuyện, sắc mặt Bào Văn bỗng chốc sa sầm. Cô ta hỏi tôi: “Ông ta đã kể những gì rồi?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Còn kể gì được nữa? Ông ta nói là Trần Danh uy hϊếp, bắt ông ta hại anh. Khi đó anh thật sự rất muốn đi tố cáo Trần Danh. Nhưng anh từng thăm dò được mẹ và ông ngoại của Trần Danh đều rất có địa vị, bây giờ Trần Danh còn đang rất thuận buồm xuôi gió ở nhà họ Vệ. Nghĩ vậy, anh quyết định không tố cáo hắn nữa. Vì anh cảm thấy tổ chức chắc chắn cần đến thế lực của nhà họ Vệ. Dẫu rằng, việc lần này tổ chức không tin anh khiến anh rất thất vọng”.
“Thế nhưng, em và bố nuôi đều ở tổ chức. Vì hai người, anh sẽ không phản bội tổ chức, nên vẫn quyết định tha cho Trần Danh. Anh ép Bàng Hữu Quang quay một đoạn clip cho anh. Ông ta tự khai nhận trong clip rằng mọi chuyện đều do ông ta làm, hòng nhằm vào anh, vì sợ anh thăng tiến quá nhanh sẽ ảnh hưởng tới địa vị của ông ta. Làm như vậy, anh sẽ lấy được lòng tin của Hồ Cẩm Tú, để ông ta khôi phục thân phận lính đặc chủng cho anh. Bên cạnh đó còn thu hồi lệnh truy nã anh, vậy là anh có thể tiếp tục nằm vùng trong quân đội”. Những lời này được vẽ ra như thể tôi luôn một lòng nghĩ cho tổ chức, nghĩ cho cô ta và Tống Vân Hải. Đến tôi còn bị cảm động bởi chính hành động của mình. Dĩ nhiên, Bào Văn không rung động đến vậy. Nghe xong, cô ta đã im lặng rất lâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Em không ngờ anh lại chịu đựng nhiều đến thế vì em và bố nuôi, ngay cả chuyện bị Trần Danh hại mà anh cũng không so đo. Anh như vậy, khiến em, khiến tổ chức không còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa”.
Tôi lãnh đạm nói: “Trần Danh dám động tới em, còn dám hãm hại anh, anh sẽ không để hắn sống. Nhưng anh lấy đại cục làm trọng nên mới để hắn sống thêm vài ngày mà thôi! Còn nữa, tuy anh không nghĩ đến việc phản bội tổ chức, nhưng cũng không tốt tính đến mức dễ dàng tha thứ cho tổ chức rồi tiếp tục phục vụ cho họ”. Bào Văn có phần bất ngờ khi nghe câu này của tôi. Cô ta nhíu mày hỏi lại: “Ý của chồng là…”
Tôi bèn đáp: “Tên trùm buôn ma túy hôm ấy đã ép anh tên là Trương Toàn gì đấy. Anh muốn mạng của hắn ta, muốn thế chỗ hắn ta. Nếu tổ chức không đồng ý, anh sẽ dứt khoát quay về làm lính đặc chủng!”
Tôi cố ý nói vậy để đập tan sự nghi ngờ của Bào Văn. Trước đó tuy tôi sống rất tình cảm, nhưng đúng là quá chủ động, như thể cầu xin tổ chức tiếp tục trọng dụng tôi vậy. Với tính cách của Bào Văn và đám người phía trên, có lẽ sẽ hoài nghi tôi có dụng ý khác. Những lời tôi vừa nói sẽ khiến Bào Văn nhận ra tôi không giận nhưng cũng không dễ chọc đến, tôi thật sự nhẫn nhịn chỉ vì cô ta và Tống Vân Hải mà thôi.
Bào Văn thẳng thắn đáp lời: “Được, em sẽ thuật lại yêu cầu của anh với phía trên. Chồng yên tâm, họ nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu của anh. Nếu Trần Danh thật sự hãm hại anh, có lẽ Trương Toàn cũng biết chuyện. Gϊếŧ hắn ta giúp anh hả giận, không vấn đề gì cả!”
Nói xong, cô ta đứng dậy, bảo tôi ăn nhanh đi. Còn cô ta thì đi gọi điện. Tôi bảo không cần gấp gáp như vậy. Bào Văn cười nói cô ta không nhịn được, muốn cùng tôi quay về ngay.
Nhìn bóng lưng Bào Văn rời đi, tôi bèn chọc đũa vào quả tim gà trong bát canh, khẽ thầm thì: “Trần Danh giả, tao đến rồi đây. Mày nghĩ những ngày vui vẻ của mày liệu sẽ kéo dài được bao lâu?!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]