Nghe vậy, tôi hơi bị chấn động, nheo mắt lại nhìn về phía người đàn ông vừa bước ra từ phía sau cây cổ thụ. Tôi chỉ nhìn thấy người đó có vóc người cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt nho nhã nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như loài rắn độc. Tôi cảm thấy hắn ta có gì đó rất quen thuộc, sau đó tôi lập tức nhận ra người này. Một luồng sát khí dâng trào trong lòng tôi. Tôi lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Mày có phải là tên xạ thủ trong băng đảng buôn ma túy hôm đó đã đuổi cùng gϊếŧ tận tao hay không?"
Hắn nói với vẻ khoái chí: "Không sai! Là tao! Chỉ tiếc là mày biết điều đó quá muộn!"
Hắn ta nói dứt lời liền nâng súng lên nhắm thẳng vào tôi, những kẻ khác cũng làm động tác lên nòng chuẩn bị bóp cò. Da đầu tôi như tê dại đi, tôi vén chiếc áo bên ngoài lên. Lúc này, tất cả bọn chúng đều lùi về phía sau một bước, không dám manh động, còn tên xạ thủ kia thì vô cùng tức giận hỏi: "Mày dám đem bom đến nhà tao?"
Không sai, lúc đó trên người tôi đã cài sẵn bom. Chỗ bom này là cậu tôi chuẩn bị cho tôi, cậu tôi sợ rằng việc Hồ Cẩm Tú đồng ý gặp tôi chỉ là cái cớ để lừa tôi qua đó để trừng trị tôi. Tôi vô cùng vui mừng vì lúc đó đã nghe lời cậu, nếu không thì bây giờ có lẽ tôi đã thành cái bia đỡ đạn rồi.
Tôi lạnh lùng nói: "Mày nói gì cơ? Nhà mày? Lẽ nào mày chính là Hồ Diệu Vi, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664599/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.