Tiểu Thúy đột nhiên hét lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng. Tôi lập tức đứng dậy, chống gậy bước ra cửa. Ông cụ Chu cũng theo tôi ra ngoài.
Mở cửa ra, tôi thấy Tiểu Thúy đang quỳ trên sàn nhà, hai tay ôm lấy cơ thể, trông hoảng sợ cực kỳ. Cổ áo của em ấy bị xé rách, để lộ bờ vai trắng ngần. Em ấy khóc thổn thức, vừa nhìn thấy tôi đã hét lên “Anh Hải” rồi nhào vào lòng tôi.
Tôi ôm Tiểu Thúy, cảm thấy cả người em ấy đang run rẩy. Nhìn kẻ gây sự Vương Hào, tôi thấy ông ta cũng đang nhìn tôi. Cầm trong tay một mảnh vải vừa xé từ quần áo trên người Tiểu Thúy, ông ta còn đưa lên mũi hít hà đầy khiêu khích. Ánh nhìn ngả ngớn của ông ta hướng về phía Tiểu Thúy, nở một nụ cười không đứng đắn: “Tiểu Thúy, bộ dạng ngây thơ bây giờ của mày là đang diễn cho ai xem vậy? Cả Cáp Nhĩ Tân này, ai mà chẳng biết mày là gái ở Nhân Gian Phú Quý Hoa? Nếu như là trước kia, ông đây có hứng thú với mày là chuyện em mong còn chẳng được. Sao giờ lại bày ra vẻ băng thanh ngọc khiết, cự tuyệt thế kia? Tởm bỏ mẹ ra, đĩ điếm còn đòi lập đền thờ trinh tiết”.
‘Thân phận’ là một vết sẹo trong lòng Tiểu Thúy, đặc biệt là sau khi em ấy có cảm tình với tôi. Tuy Tiểu Thúy không nói ra, nhưng tôi có thể nhận thấy em ấy rất để tâm đến thân phận của mình. Em ấy khát khao được như những cô gái bình thường khác, có một quá khứ trong sạch, một lai lịch bình thường. Có như vậy, em ấy mới ‘xứng’ với tôi. Thế nên, một đòn này của Vương Hào dĩ nhiên đã đánh mạnh vào nội tâm em ấy.
Tiểu Thúy cúi đầu xấu hổ, buồn bã muốn rời khỏi vòng tay tôi. Có lẽ em ấy quá hổ thẹn, nên cảm thấy ngần ngại khi được tôi ôm. Nhưng chính vào giây phút em ấy muốn dứt ra, tôi đã ôm em ấy chặt hơn. Bất ngờ được vỗ về khiến em ấy giật mình nhìn tôi. Tôi bảo em ngoan ngoãn nằm im trong lòng mình, sau đó nói với Vương Hào: “Vương Hào, ông cũng tự biết cái ông nói là ‘trước kia’ mà nhỉ? Thân phận ông bây giờ, nói dễ nghe thì là một con chó điên vô dụng dưới chân ông Khuyển. Còn nói khó nghe hơn, thì chỉ là một phế vật chỉ biết nịnh hót lấy lòng chủ nhân. Người như ông, có tìm Như Hoa* thì người ta cũng chẳng chịu đâu. Thế mà còn mặt dày quấy rối Tiểu Thúy cơ đấy!”
(*Như Hoa: Tên một nhân vật hài, do diễn viên nam đóng, có ngoại hình thô kệch, xấu xí.)
Bị tôi sỉ nhục, Vương Hào bừng bừng lửa giận. Ông ta vừa định sấn tới đánh tôi thì đã bị ông cụ Chu bảo dừng tay. Vương Hào lập tức đổi sắc mặt ngay, cười cười xu nịnh: “Ông Chu”.
Ông cụ Chu chau mày hỏi Vương Hào vừa xảy ra chuyện gì, sao ông ta cứ thích gây rắc rối thế. Vương Hào bèn làm ra vẻ oan ức, đáp: “Tôi không hề cố ý gây chuyện đâu, chỉ muốn chơi đùa cùng con đàn bà này một tí thôi. Ai mà ngờ nó lại phản ứng mạnh như vậy”.
Vương Hào vừa nói vừa cười ha ha, chắp tay với tôi: “Xin lỗi nhé, Nhĩ Hải. Đàn ông đùa với nhau với câu thôi, chắc cậu không để bụng đâu nhỉ? Vì chuyện này mà tranh cãi với tôi, sẽ làm phiền ông Khuyển nghỉ ngơi, thế thì phạm phải tội lớn đấy”.
Tôi chợt nhận ra trước đây mình xem thường Vương Hào quá. Không ngờ ông ta có thể lật mặt nhanh như thế. Rõ ràng ông ta khiêu khích trước, nhưng giờ lại đổ cho tôi là kẻ gây chuyện. Năng lực đổi trắng thay đen này quả là khiến tôi ngưỡng mộ. Trong lòng ông ta nhất định đang rất mong chờ tôi đòi lại công bằng cho Tiểu Thúy. Tôi mà hành động như thế thì sẽ bị cho là ‘không hiểu chuyện’, nói không chừng Tả Thanh Lưu còn trừng phạt tôi.
Tôi âm thầm khinh bỉ mấy thủ đoạn vặt vãnh của ông ta, vì chúng quá thấp kém. Lạnh lùng mỉm cười với ông ta, tôi nói: “Ông nói không sai. Tuy ông mới là kẻ chủ động gây sự, nhưng chúng ta dù gì cũng là anh em thuộc hạ dưới trướng ông Khuyển. Ta vẫn nên hòa thuận với nhau, đoàn kết một lòng. Mong rằng từ nay về sau ông sẽ trưởng thành hơn, đừng làm mấy trò khiêu khích này nữa. Khoan nói đến việc gây ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết nội bộ, chuyện này cũng sẽ khiến ông Khuyển phiền lòng”. Nghe xong những lời này, Vương Hào rất bực tức. Nhưng ông ta vẫn nhịn được cơn giận, mỉm cười trả lời: “Cậu nói chí phải. Sau này tôi sẽ chú ý hơn”.
Tôi nhìn ông cụ Chu, cất lời: “Thưa ông, tôi cũng đã nói hết những gì cần nói. Vậy, tôi xin về trước”.
Ông cụ Chu khẽ gật đầu. Tôi vào phòng, nói với Tả Thanh Lưu: “Vậy tôi không làm phiền ông Khuyển nghỉ ngơi nữa. Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ những võ sĩ ở sàn đấu ngầm thật cẩn thận”.
Tả Thanh Lưu mỉm cười: “Tôi biết cậu rất nóng lòng thể hiện bản thân. Nhưng cũng không cần vội vàng như thế. Ông Chu đã nói với tôi về tình trạng sức khỏe của cậu rồi. Tôi quyết định sẽ cho cậu nghỉ vài ngày. Về sàn đấu ngầm, nó cũng cần được tu sửa, tân trang. Cậu không cần phải vội đến đó. Những võ sĩ kia cũng sẽ nghỉ ngơi vài ngày, yên tâm tĩnh dưỡng”. Tôi đáp: “Nếu đã như thế, vậy tôi xin cảm ơn lòng tốt của ông Khuyển”.
Nhìn Tiểu Thúy vẫn còn đang hoảng sợ, co rúm trong lòng tôi, Tả Thanh Lưu mỉm cười: “Mắt chọn người của thằng nhóc cậu cũng khá đấy”.
Miệng thì nói thế, nhưng tôi có thể nhận thấy vẻ giễu cợt và khinh miệt trong ánh nhìn của ông ta. Tôi không xem thường Tiểu Thúy, nhưng tôi biết rõ bọn họ đều khinh rẻ em ấy. Thế nên, câu nói này của ông ta thoạt nghe thì tưởng là lời khen, nhưng thực chất là hạ thấp tôi, mỉa mai tôi vì chọn ở bên cô gái thế này.
Tôi có thể nhận ra, nhưng Tiểu Thúy lại không nghe ra sự châm biếm trong lời nói đó. Em ấy cứ nghĩ mình được Tả Thanh Lưu ngợi khen nên rất vui. Nhưng tôi lại không nhẫn tâm gạt đi suy nghĩ ngây thơ ấy của Tiểu Thúy. Tôi ôm em ấy rời khỏi phòng của Tả Thanh Lưu. Sau khi ra ngoài, Tiểu Thúy hỏi tôi có cần quay lại bệnh viện hay không. Tôi lắc đầu bảo không cần, vì đã cho người làm thực hiện thủ tục xuất viện giúp mình rồi. Sau đó tôi bảo em ấy dìu mình về phòng. Thật ra phòng của tôi khá gần với phòng của Tả Thanh Lưu. Tiểu Thúy nghe tôi nói muốn dẫn em ấy về phòng, đôi gò má bèn ngượng ngùng ửng đỏ, vâng dạ với tôi. Thấy em ấy như vậy, tôi cũng chỉ biết âm thầm thở dài. Thật tò mò, không biết em ấy bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm không nên có với tôi tự khi nào. Tôi nhớ lần trước bảo Tiểu Thúy đến phòng mình diễn kịch, em ấy vẫn mang dáng vẻ “làm việc” cơ mà. Chẳng lẽ vấn đề xuất hiện từ lúc tôi bắt đầu hào phóng mua đồ cho em ấy ư?
Khẽ lắc đầu, tôi không muốn tiếp tục nghĩ đến chuyện này. Dù gì đi nữa thì tôi cũng phải từ chối em ấy. Vì sao Tiểu Thúy lại yêu tôi không hề liên quan đến tôi. Điều tôi nên làm là giúp em ấy ngăn chặn thứ tình cảm này kịp thời, vì trời đã định tôi không phải là duyên phận của em ấy rồi.
Chẳng bao lâu sau, tôi và Tiểu Thúy đã về phòng. Tôi đến trước giường rồi nằm vật xuống. Tiểu Thúy vui vẻ hỏi tôi có khát không để em ấy đun nước. Lúc này, quần áo bị xé của em ấy gần như đã trễ xuống tận ngực, bờ vai trần lộ ra với làn da trắng ngần. Nhưng dường như em ấy chưa nhận ra, vẫn đang mỉm cười dịu dàng lấy lòng tôi. Tôi liếc nhìn em ấy rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Phải nói rằng cách em ấy quyến rũ tôi quá vụng về. Tiểu Thúy dù sao cũng quen với chuyện phong nguyệt, có lẽ em ấy thấy những cô gái xung quanh mình đều làm như thế. Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy mình không hề ghê tởm em ấy, ngược lại còn có phần tội nghiệp. Tôi rất muốn biết vì sao em ấy lại chọn con đường này. Nhưng tôi không lên tiếng hỏi, sợ Tiểu Thúy sẽ nghĩ rằng tôi ghét bỏ em ấy.
Tôi đáp: “Anh không cần gì cả. Bây giờ anh phải xử lý chuyện riêng. Em làm gì thì làm đi. À phải rồi, trong tủ còn quần áo của anh, em lấy một bộ rồi mặc vào nhé, cẩn thận kẻo cảm lạnh”.
Vẻ thất vọng hiện lên gương mặt Tiểu Thúy. Nhưng em ấy biết rõ tôi rất ghét người khác không nghe lời, bèn vâng dạ rồi ngoan ngoãn mở tủ lấy quần áo của tôi mặc vào. Sau đó, em ấy nói với tôi “Em đi nhé”, rồi rời khỏi phòng với bộ dạng luyến tiếc. Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Bào Văn. Trước đó cô ta có gọi tôi, nhưng khi ấy tôi không tiện nghe điện thoại nên cũng không bắt máy. Bây giờ mà không gọi lại thì chắc chắn cô ta sẽ xù lông giận dỗi mất. Sau khi Tiểu Thúy đóng cửa lại, cuộc gọi cũng được kết nối. Đầu dây bên kia, Bào Văn có chút không vui, hỏi tôi vì sao lại không nghe máy. Nghe giọng điệu tức giận rõ ràng như thế của cô ta, tôi khẽ cười: “Sao nào? Vợ yêu của anh giận rồi à? Xin lỗi cưng, ở đây có chuyện cần anh giải quyết, nên mới không nghe điện thoại của em được”.
Bào Văn cười như không cười, hỏi tôi với giọng không cảm xúc: “Chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện anh bận tình tứ với cô em Tiểu Thúy à?”
Tôi không hề bất ngờ khi nghe Bào Văn nói thế. Tôi biết người của cô ta luôn âm thầm dõi theo tôi. Vì vậy, có rất nhiều chuyện tôi làm không thể thoát khỏi pháp nhãn của cô ta. Dĩ nhiên, từ sau khi người của Lục Hiểu Phong xuất hiện, mấy người đó đã không còn thoải mái giám sát hành động của tôi nữa, nên những chuyện họ biết cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi thôi. Khẽ cười, tôi đáp: “Xem em kìa. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy mà sao đến giờ em vẫn không có chút lòng tin nào với anh vậy? Anh và Tiểu Thúy không hề có gì. Cô ta chỉ là con cờ của anh thôi. Nếu không nhờ cô ta thì lấy ai che mắt giúp anh đây? Không có cô ta, chắc anh còn chẳng đứng vững được ở Tửu Trì Nhục Lâm”.
Bào Văn lạnh lùng hừ một tiếng, bực bội nói: “Em không lo lắng về anh, vì em biết mình hơn đứt con nhỏ đĩ điếm đó. Nếu anh có ý với nó thì chứng tỏ mắt anh có vấn đề, não cũng hỏng hóc rồi. Em chỉ sợ người vô tình, kẻ lại hữu ý. Con điếm đó biết đâu lại mê mẩn con người anh và tiền bạc của anh, rồi nảy sinh thứ tình cảm không nên có với anh”.
Tôi hờ hững trả lời: “Chuyện này thì em không cần lo. Dù cô ta có bất kỳ ý gì với anh thì anh cũng chẳng bận tâm. Như em đã nói đó, cô ta nào so được với em. Anh mà có ý với cô ta thì khác gì sỉ nhục vợ yêu xinh đẹp của anh chứ?” Nghe được những lời này, tâm trạng của Bào Văn rốt cuộc cũng vui vẻ hơn. Cô ta nói: “Được rồi, xem như anh giỏi nịnh nọt. Em biết anh nói những điều này vì muốn rũ sạch quan hệ giữa hai người, để em không động đến con nhỏ đó”.
Mục đích bị vạch trần, tôi chỉ đành cười gượng gạo: “Vợ yêu thông minh quá. Nhưng anh làm vậy không phải vì bảo vệ cô ta. Khi mục đích đạt được rồi thì anh sẽ để em tùy ý xử lý, không can hệ gì đến anh nữa. Nhưng bây giờ anh vẫn cần lợi dụng cô ta, nên em không được ra tay, hiểu chưa?”
Tuy Bào Văn là kẻ hay ghen, nhưng cô ta rất biết điều khi làm đại sự. Dĩ nhiên cô ta biết bây giờ không thể động tới Tiểu Thúy, nên cũng chỉ đành đồng ý với tôi bằng giọng điệu ghen tuông: “Yên tâm đi, em biết mà. Tạm thời cho con điếm Tiểu Thúy đó vui vẻ vài ngày vậy. Em xem như nó chỉ là con khỉ giải trí cho anh, giúp anh bớt chán trong những ngày không có em ở bên”. Tôi bật cười ha hả: “Vợ yêu anh minh. À phải rồi, anh gọi cho em là vì có chuyện muốn thông báo với bố nuôi. Em nói với ông ấy một câu hộ anh nhé”.
Sau đó, tôi kể cho cô ta nghe về tiến triển ở bên tôi. Chờ tôi nói xong, cô ta tỏ ý đã biết tin rồi, còn bảo rằng người của cô ta từng tìm những khán giả có mặt ở sàn đấu hôm ấy để hỏi rõ tình hình. Tôi đáp rằng “Dĩ nhiên anh biết là em hay tin rồi, chỉ là anh muốn trò chuyện với em thêm vài câu thôi”. Câu nói này đã khiến cho Bào Văn vui vẻ vô cùng.
Bào Văn nói: “Cái miệng ngọt ngào chưa kìa! Đợi đến khi gặp nhau, em nhất định sẽ thưởng cho anh”.
Tôi cười đáp: “Được, anh đợi em”.
“Bố nuôi cũng biết chuyện rồi. Ông ấy khen anh làm rất tốt, còn bảo anh hãy mau chóng đạt được sự tín nhiệm từ Tả Thanh Lưu, trở thành cánh tay phải cho ông ta. Sau đó giành lấy tất cả tài liệu và quyền lực, rồi tìm cơ hội gϊếŧ chết Tả Thanh Lưu và thay thế vị trí của ông ta. Tuy em vẫn chưa qua đó, nhưng người của chúng ta đã lần lượt có mặt rồi. Đến lúc đó, việc giúp anh ổn định tình hình và những kẻ không nghe lời sẽ không còn quá khó nữa”. Bào Văn trả lời, trong giọng điệu ngập tràn khí thế nắm chắc phần thắng trong tay.
Tôi cười đáp: “Em yên tâm, anh đảm bảo mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà”.
Chắc chắn, tôi chắc chắn sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã để tôi làm nhiệm vụ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]