Tiểu Thúy lấy hộp quà từ trong ngăn kéo ra, tò mò hỏi có phải thứ tôi cần lấy đây không? Tôi cười bảo: “Mở ra xem đi”.
Tiểu Thúy khẽ cắn môi, vui vẻ mà hồi hộp mở quà ra, sau đó kinh ngạc nói: “Đẹp quá”.
Giây phút này, tôi thấy ánh mắt của em ấy sáng hẳn lên. Tôi nghĩ nhất định là Tiểu Thúy đang cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Tôi hỏi: “Có thích không?”
Tiểu Thúy gật đầu bảo thích. Tôi nói em thích là tốt rồi, đây là quà tặng em.
Tiểu Thúy nửa mừng nửa lo hỏi tôi có thật không, bàn tay cầm chiếc đồng hồ còn hơi run lên. Sau khi nhận được câu khẳng định từ tôi, gương mặt em ấy lộ ra nét cười vui vẻ. Tiểu Thúy vuốt ve chiếc đồng hồ một cách đầy trân trọng. Em ấy cất giọng nói đầy thành kính: “Em nhất định sẽ trân trọng nó, cả đời không bao giờ tách khỏi nó”.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hiện giờ của Tiểu Thúy, trong đầu tôi không khỏi nghĩ tới lúc trước. Khi tôi tặng đồng hồ cho Tô Nhược Thủy, cô ấy cũng vui vẻ thế này. Giống nhau ở chỗ, hai chiếc đồng hồ đều có máy nghe trộm. Điểm khác biệt chính là, ít nhất Tô Nhược Thủy cũng biết trong chân tình của tôi có ẩn giấu giả dối và phòng bị, còn Tiểu Thúy lại chẳng hay biết gì cả.
Có một số việc, không biết trái lại còn là may mắn nhỏ. Bởi vì có những sự thật quá mức đau đớn, quá mức tàn nhẫn.
Đang mải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664515/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.