Tôi nhất định sẽ khiến bọn chúng phải hối hận vì đã bắt tôi làm nhiệm vụ này, tôi sẽ khiến bọn chúng mất đi tất cả những gì bọn chúng muốn có.
Trong lòng đưa ra tâm niệm độc ác nhất, nhưng ngoài mặt thì tôi vẫn ôn tồn ngọt nhạt nói yêu nói thương, khiến trái tim cô ta nở hoa, sau khi cúp máy, tôi lạnh lùng ném chiếc điện thoại ra xa, có như vậy mới khiến những xui xẻo do nói chuyện với Bào Văn đem đến vơi bớt đi.
Buổi trưa, Tiểu Thúy mua cơm về, em ấy chọn toàn món tôi thích, tôi hơi bất ngờ, hỏi em ấy sao lại biết khẩu vị của tôi? Em ấy e dè ngại ngùng nói là lúc chúng tôi ăn cơm, em ấy đã ghi nhớ những món tôi hay gọi, nói xong em ấy còn chẳng dám nhìn tôi, dường như là sợ tôi dò ra em ấy ‘có ý đồ khác’, tôi bất đắc dĩ nói một tiếng cảm ơn.
Tiểu Thúy vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa cười nói: “Anh Hải, anh không cần phải khách sáo với em như vậy đâu”.
Tôi cau mày, không nói gì, Tiểu Thúy cũng không nói gì, ngồi ở đó ăn cơm như người mất hồn, tôi biết em ấy có tâm sự, nhưng tôi không có ý định tọc mạch vào tâm tư của thiếu nữ, vì tôi sợ có một số chuyện một khi đã khơi ra thì sẽ không thu lại được nữa. Nghĩ một lúc, tôi hỏi em ấy: “Tầm này sàn đấu ngầm có phải đã tìm người đến sửa sang rồi không?”
Tiểu Thúy có vẻ phiền muộn lắc đầu nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664521/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.