Vương Hào bắt tôi bỏ ra 5 triệu để bồi thường phí chữa trị, phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất do đình trệ công việc của sàn đấu, phí sửa chữa lại sàn đấu. Mẹ nó, đây chẳng phải cố tình bẫy tôi sao?
Tôi nghĩ ai cũng dễ dàng nhận ra Vương Hào đang cố tình nhắm vào tôi. Nhưng ngoại trừ Tiểu Thúy phẫn nộ ra thì không ai ý kiến gì, càng không có ý định sẽ giúp đỡ tôi. Cùng lắm thì có người nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông. Rõ ràng trong mắt họ, chỉ cần lấy lại được tiền của mình là xong, chẳng có ai dại gì mà đắc tội với bọn Vương Hào vì tôi cả. Đương nhiên là tôi hiểu được điều này, dù sao trước mặt bè lũ Vương Hào thì đây cũng có thể coi là "đám đông yếu thế", bọn họ vốn không có khả năng bảo vệ tôi.
Có điều, có một người chắc chắn sẽ giúp được tôi ...
Tôi đưa mắt nhìn Vệ Quốc Dân, phát hiện anh ta cũng đang nhìn tôi với vẻ mặt cười mà như không. Thấy ánh mắt của tôi, anh ta cho rằng tôi đang cầu xin cứu viện. Vệ Quốc Dân liền nhún vai, híp mắt cười, nói: "Thật ngại quá, người anh em. Chuyện này tôi cũng đành lực bất tòng tâm".
Tôi nhìn gương mặt tươi cười cổ quái khó đoán của anh ta, không hề nổi giận vì anh ta không chịu giúp mình. Ngược lại, tôi thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất, tôi cũng biết rằng anh ta không phải đồng minh của mình. Mà đã không phải đồng minh thì chính là kẻ thù. Tôi nghĩ đến lời cảm ơn lúc trước của anh ta, có lẽ chỉ là cách khiến tôi không đề phòng mà thôi. Xem ra, nhà họ Vệ vốn không có ý định tha cho tôi. Bọn họ giống như loài rắn độc chờ thời cơ cắn tôi một phát chí mạng.
Tôi cười, nói: "Không sao, ai làm người đó chịu. Dù gì tôi cũng đã nói mình sẽ chịu trách nhiệm nên tôi sẽ đền bù những tổn thất này. Có điều, tiền bồi thường cho các tuyển thủ không phải quá nhiều sao? Nếu như bọn họ mạnh hơn một chút thì tôi bồi thường số tiền đó cũng không sao, nhưng họ lại yếu như sên, e là cũng chẳng đem lại nhiều lợi lộc cho sàn đấu ngầm này. Hơn nữa, bọn họ chỉ bị thương ngoài da, dựa vào giá trị của họ thì mỗi người bồi thường một trăm nghìn tệ đã là nể mặt lắm rồi".
Những lời tôi nói đã kích động những tuyển thủ vốn đã vô cùng bất mãn. Trước đó, bọn họ vì sợ khiến sàn đấu ngầm gặp rắc rối nên bị đánh mà không dám đánh trả, bị mắng chửi cũng không dám chửi lại. Bây giờ lại nghe những lời nhiếc móc của tôi, đương nhiên họ tức đến phát điên.
Có người lao tới định đánh tôi nhưng lại bị ánh mắt sắc lạnh của tôi làm cho chùn bước. Người đó gân cổ lên, nói: "Anh dựa vào đâu mà nói chúng tôi yếu? Có giỏi thì so tài cao thấp với chúng tôi xem?"
Tôi khởi động khớp cổ, hồn nhiên đáp: "Được thôi, dù sao tôi cũng muốn vận động gân cốt một chút. Có điều, tôi muốn hỏi các anh một câu. Các anh muốn đấu đơn hay muốn chơi kiểu tập thể? Nếu đấu 1-1 thì quá lãng phí thời gian, mà thời gian của tôi lại chính là vàng bạc cho nên không thể lãng phí một giây phút nào. Cho nên, các người nên tới luôn đi, đằng nào thì kết cục các người vẫn ăn đòn thôi".
Thấy tôi ngang ngược như vậy, những kẻ đứng cạnh Vương Hào đều bắt đầu chửi thề, hận một nỗi không thể lập tức xông lên xé miệng tôi ra. Nhưng Vương Hào không hề tức giận, thậm chí còn tỏ vẻ đắc ý, cười lạnh nói: "Nhĩ Hải, mày sẽ phải trả cái giá rất đắt cho sự ngông cuồng của mình".
Tôi cười, đáp: "Ông đã nói vậy thì tôi nào dám đánh nữa. Nhỡ đâu tôi thắng họ, ông thẹn quá hóa giận rút súng ra bắn tôi thì tôi phải làm sao?"
Lời tôi nói đã chọc giận Vương Hào, ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng thâm hiểm giống như nhìn một kẻ sắp đi vào chỗ chết. Vương Hào lạnh lùng nói: "Ý tao là, mày sẽ thua rất thảm".
Thấy Vương Hào bị tôi chọc cho giận tím mặt, cuối cùng cũng nói ra điều tôi đang chờ đợi, tôi không kìm được mà mỉm cười, xắn tay áo lên nói: "Ông tự tin như vậy thì có muốn cược một ván không?" Nói rồi, tôi nhìn vào đám đông khán giả, nói: "Tối nay các vị không được xem một trận chiến đích thực nào, lại còn bị xỏ mũi. Chắc chắn ai cũng rất tức giận, thế này đi, hôm nay tôi sẽ giúp mọi người lấy lại tinh thần. Mọi người thấy thế nào?"
Mọi người có vẻ vẫn chưa hiểu gì nên ngơ ngác nhìn tôi. Lúc này, Vương Hào mất kiên nhẫn hỏi tôi rốt cuộc muốn nói gì? Tôi cười, đáp: "Không phải ông nói tôi sẽ thua rất thảm sao? Vậy tôi sẽ cược với ông một ván. Nếu như trong số tuyển thủ của ông có một người thắng được tôi thì tôi sẽ bồi thường đủ 5 triệu này cho các ông. Nhưng nếu không ai thắng được tôi thì 5 triệu này phải ở lại với tôi rồi. Thế nào? Đương nhiên, mọi người cũng có thể tham gia cá cược. Lần cá cược này là công bằng. Ai tin tôi thì cược cho tôi, tôi đảm bảo mọi người sẽ được tiền. Còn nếu không tin tôi, muốn cược cho người khác cũng không sao, chỉ là lúc thua đừng tìm tôi khóc lóc". Bởi vì tôi chính là người giúp họ đòi lại món tiền cược đã mất nên họ không còn ghét tôi như trước, càng không tức giận vì sự ngang ngược của tôi lúc này. Thậm chí, có người còn vỗ tay khen ngợi tôi, nói tôi là người có chí khí, rất giống một thủ lĩnh. Có nhiều người còn tỏ thái độ dù cho tôi có thua thì cũng sẽ cược cho tôi.
Vương Hào thấy có không ít người ủng hộ tôi nên đương nhiên rất tức giận. Ông ta chỉ thẳng mặt tôi, quát: "Được, cược thì cược, dù sao tao cũng muốn xem sau khi mày thua sẽ rúc vào xó nào khóc lóc thảm thiết".
Tôi cười đáp: "Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không khóc đâu".
Vương Hào hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Tôi biết ông ta luôn cho rằng tôi không thể nào lợi hại như các tuyển thủ ở đây được, bởi lần trước khi bọn chúng vây tôi và Bào Văn, tôi đã không ra tay mà chỉ ép Vệ Đào - tên thiếu gia nhà họ Vệ kia thả chúng tôi đi. Dựa vào điều đó, Vương Hào chắc mẩm rằng tôi yếu thế hơn mấy tuyển thủ kia, cho nên ông ta nghĩ chắc chắn tôi sẽ thua. Vậy cũng tốt, trận đấu này sẽ càng thêm thú vị.
Lúc này, Bạch Vân Phi bước lên phía trước, nói: "Anh Hào, để em đấu với hắn một trận".
Theo kế hoạch, trong lúc tôi chuẩn bị xem trận đấu sẽ lên tiếng chê bai năng lực của mấy tuyển thủ này. Bạch Vân Phi giả vờ rất tức giận, chủ động khiêu chiến với tôi. Có điều, dựa theo sự biến chuyển của tình hình mà kế hoạch của chúng tôi cũng thay đổi theo. Nhưng vậy cũng chẳng sao, không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng tôi cả.
Thấy Bạch Vân Phi bước lên, Vương Hào gật đầu hài lòng bởi Bạch Vân Phi là một trong những tuyển thủ lợi hại nhất của sàn đấu này. Có lẽ Vương Hào nghĩ Bạch Vân Phi có thể đánh bại tôi một cách cực kì dễ dàng.
Vương Hào cười, nói: "Được, Vân Phi, cậu lên đi! Đừng đánh chết, cũng đừng để trận đấu kết thúc sớm quá. Cứ từ từ mà chơi với kẻ không biết trời cao đất dày này". Tôi biết ý của Vương Hào là bảo Vương Phi cứ từ từ giày vò tôi, làm cho tôi mất hết thể diện. Tôi cũng chẳng thèm để ý, liếc nhìn Bạch Vân Phi, nói: "Nếu đã như vậy thì bắt đầu thôi".
Nói rồi, tôi bước về phía võ đài, trong mắt Bạch Vân Phi thoáng hiện lên sự kích động. Tôi biết ngoài việc tranh tài cao thấp và hoàn thành nhiệm vụ ra thì anh ta cũng rất tò mò về thực lực của người đội trưởng là tôi. Anh ta chắc chắn rất muốn đánh với tôi một trận ra trò. Tôi sờ sờ mũi, nghĩ thầm may mà mình biết đánh đấm, nếu không bị cấp dưới đánh cho tan tác thì sẽ rất mất mặt.
Sau khi tôi và Bạch Vân Phi lên đài, Vương Hào và những người khác đều trở lại chỗ ngồi. Nhưng vì nhiều chiếc ghế đã bị hỏng sau vụ ẩu đả nên rất nhiều người phải đứng xem. Mặc dù vậy, không có khán giả nào rời khỏi sàn đấu. Những người ở bên dưới bắt đầu đặt cược, mặc dù có người ủng hộ tôi nhưng đại đa số vẫn cược cho Bạch Vân Phi. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi họ không biết thực lực của tôi như thế nào, nhưng đều đã xem các trận đấu của Bạch Vân Phi nên biết anh ta rất lợi hại. Với những khán giả thông thường thì tôi chẳng để tâm, bởi họ chỉ đặt số tiền nhỏ. Người tôi quan tâm là Hoàng Liễu và Vương Hạo. Hoàng Liễu nhìn tôi, cười lạnh nói: "Tao không tin mày thắng được! Tao cược 1 triệu là mày sẽ thua! Mày nhớ cho kỹ, sau khi mày thua thì món nợ giữa tao và mày cũng phải tính sạch, đừng quên lời hứa ban đầu của mình".
Hoàng Liễu nói xong liền quay sang nhìn Tiểu Thúy với ánh mắt thô bỉ. Tiểu Thúy cũng liếc nhìn hắn với vẻ vô cùng ghê tởm, sau đó em ấy nhìn về phía tôi, hét lớn: "Anh Hải cố lên".
Tôi cười rồi làm động tác tay ra hiệu rằng lần này mình nhất định sẽ thắng. Sau đó, tôi nhìn về phía Vương Hào, hỏi ông ta muốn biếu tôi bao nhiêu tiền? Vương Hào thấy tôi ngang ngược như vậy thì vô cùng phẫn nộ. Trước mặt tất cả mọi người, ông ta đắc ý nói: "Tao cược 5 triệu!" Đám đông kinh ngạc hò reo, vô cùng phấn khích.
Vệ Quốc Dân lúc này đứng ở một bên, cười nói: "Tôi cũng cược 5 triệu, có điều là cược cho Nhĩ Hải thắng".
Anh ta nói rồi giao tấm thẻ cược trong tay mình cho nữ phục vụ.
Thấy Vệ Quốc Dân chi 5 triệu cược cho tôi thắng, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Ai cũng nói anh ta điên rồi, còn nét mặt Vương Hào thì hơi khó chịu. Rõ ràng ông ta rất không vui bởi dường như Vệ Quốc Dân đang ủng hộ tôi. Hơn nữa, trong trường hợp này thì dù tôi có thua cũng chẳng sao.
Nhưng nể Vệ Quốc Dân là người nhà họ Vệ cho nên Vương Hào đành nén cơn giận xuống, trưng ra bộ mặt thảo mai hết sức khó coi. Ông ta nói: "Vệ thiếu gia, năm triệu không phải số tiền nhỏ. Tự nhiên thiếu gia mất trắng số tiền lớn như vậy, tôi cũng đau lòng thay thiếu gia đấy". Vệ Quốc Dân cười đáp: "Không sao cả, dù gì tôi cũng sẽ không thua. Tôi rất tự tin về năng lực của Nhĩ Hải".
Nghe vậy, nét mặt Vương Hào càng khó coi hơn, cười mà như không cười, hỏi Vệ Quốc Dân tại sao lại tin tưởng tôi như vậy? Thực ra, tôi cũng rất tò mò về vấn đề này nên đã dỏng tai lên nghe. Lẽ nào anh ta đã biết tôi là quân đặc chủng? Không đợi tôi nghĩ xong, Vệ Quốc Dân đáp ngắn gọn hai chữ: "Trực giác".
Hai chữ này làm cho đám đông vốn đang háo hức chờ anh ta giải thích phải á khẩu. Rất nhiều người đảo mắt chán ngán nhìn anh ta rồi tiếp tục dõi mắt lên võ đài với vẻ vô cùng phấn khích, la hét giục bọn tôi mau chóng bắt đầu.
Vương Hào bị lời của Vệ Quốc Dân chọc tức nên lạnh lùng nói: "Nếu Vệ thiếu gia đã cố chấp như vậy thì đến lúc thua cược xin đừng trách tôi không nhắc trước". Lúc này, mọi người đều đã cược xong. Vương Hào gật đầu với người dẫn chương trình, cô ta liền phổ biến luật lệ rồi hỏi có ai còn vấn đề gì không. Sau khi chúng tôi trả lời rằng mọi thứ đã sẵn sàng thì người dẫn chương trình mới tuyên bố trận đấu bắt đầu. Sau lời tuyên bố đó, tất cả mọi người đều phấn khích hò reo.
Tôi và Bạch Vân Phi đứng yên, không ai vội vã ra tay. Khán giả bên dưới thấy chúng tôi vẫn đứng yên thì ngừng hò reo, kiên nhẫn theo dõi hai chúng tôi.
Tôi điềm tĩnh nhìn Bạch Vân Phi, anh ta đang vô cùng hiếu chiến, trong mắt là sự phấn khích tột cùng. Tôi chắc chắn rằng anh ta không hề dễ chơi. Hơn nữa, anh ta còn nằm vùng ở đây lâu như vậy, có lẽ vì sợ không hòa nhập được với những người khác nên vẫn chưa bộc lộ hết sức mạnh của mình. Bạch Vân Phi đột nhiên gầm lên một tiếng rồi lao về phía tôi. Anh ta di chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt tôi, tung một cú đấm. Tôi nhảy sang một bên để né, đồng thời tung cước tấn công hạ bộ của anh ta. Ai ngờ, động tác ban đầu của anh ta chỉ để đánh lạc hướng. Lúc tôi kịp phản ứng thì anh ta đã thu cú đấm lại rồi nhanh như cắt đấm vào lưng tôi. Tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh kinh hoàng giáng thẳng vào sau lưng mình làm cả người tôi đổ nhào về phía trước. Phải khó khăn lắm tôi mới né được cuộc tập kích dồn dập của Bạch Vân Phi. Tôi chống một tay, quay người lại, lao trực diện về phía Bạch Vân Phi, hai chân tung cước đá mạnh vào chân anh ta.
Bạch Vân Phi lùi lại một bước, phấn khích nói: "Tốc độ nhanh thật đấy".
Tôi dùng thế Lý Ngư Đả Đĩnh bật nảy người khỏi mặt đất, đứng dậy. Tôi cười rồi vận động xương khớp một chút, đáp: "Tốc độ của anh cũng nhanh không kém". Đương nhiên, Bạch Vân Phi không chỉ đáng gờm bởi tốc độ kinh người mà lối đánh bất ngờ để giành chiến thắng của anh ta cũng rất giống với phương thức mà tôi hay sử dụng. Xem ra, anh ta cũng đã nghiên cứu kỹ càng chiến thuật của tôi. Chỉ tiếc rằng, một kẻ mạnh thực sự sẽ rất linh hoạt, không sử dụng các chiêu thức cố định, càng không dựa vào các quy tắc cố định nào hết.
Dưới khán đài vọng lên tiếng reo hò cổ vũ. Những khán giả tới đây đều yêu thích bộ môn thể thao này nên khi được nhìn thấy hai cao thủ phân tranh, ai nấy đều vô cùng phấn khích. Ngược lại với đám đông đó, sắc mặt của Hoàng Liễu và Vương Hào ngày càng sa sầm lại.
Tôi vẫy vẫy tay với Bạch Vân Phi, nói: "Lại nào".
Bạch Vân Phi lại lần nữa lao về phía tôi, nhưng lần này tôi không hề né mà nghênh chiến trực diện, trực tiếp ép sát anh ta. Tôi liên tục tung chưởng, đánh vào nhiều huyệt đạo trên người Bạch Vân Phi. Bạch Vân Phi lập tức lảo đảo lùi lại. Lực đánh của tôi rất mạnh, cộng thêm việc chọn vị trí chuẩn xác, cho nên sau khi chịu liên hoàn chưởng của tôi, Bạch Vân Phi thét lên một tiếng rồi đổ sập xuống sàn đấu. Toàn thân anh ta đau đớn đến nỗi không thể đứng lên được.
Trận đấu được trông đợi rằng sẽ vô cùng gay cấn này lại kết thúc một cách nhanh chóng. Cả sàn đấu im lặng như tờ, tôi sờ sờ mũi rồi quay đầu lại đám tuyển thủ còn lại, hét lớn: "Ai muốn đấu tiếp nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]