Chương trước
Chương sau
Cả sàn đấu vang vọng tiếng tung hô của đám đàn em đi theo Hoàng Liễu. Trong lòng tôi thầm chửi: "lũ ngu xuẩn". Tôi vỗ tay, nói: "Anh Hoàng của chúng ta lợi hại quá, xem ra hôm nay anh đúng là được thần may mắn chiếu cố rồi. Nếu không thì sao có thể chọn ai là người đó thắng chứ? Dù cho thực lực của người đó kém thế nào thì chỉ cần được anh Hoàng chọn là ắt sẽ thắng".

Hoàng Liễu đắc ý đáp: "Gì cơ? Mày nghi ngờ tao đứng sau thao túng trận đấu hôm nay ư? Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy, tao chỉ là một khán giả bình thường ngồi yên ở đây theo dõi trận đấu mà thôi, sao tao có thể thao túng kết quả trận đấu cơ chứ? Ha ha ha, chẳng qua là do mày số chó mà thôi. Bây giờ mau chóng chuyển khoản 5 triệu cho tao ngay đi".

Hoàng Liễu nói xong, nhìn sang Vệ Quốc Dân cười với vẻ cung kính, chắp tay nói: "Vệ thiếu gia, đa tạ, đa tạ".

Nói rồi, hắn ta dừng lại, đứng dậy nghiêm chỉnh chắp tay nói với tất cả mọi người có mặt tại sàn đấu: "Đa tạ quý vị, tối ngày mai đám đàn em của tôi sẽ chuẩn bị 100 bao lì xì, mọi người nhớ tới nhận lì xì nhé".

Mặc dù Hoàng Liễu nói vậy nhưng mọi người vẫn không hề vui mừng. Tôi biết, 10 triệu lúc nãy đã kích động tất cả mọi người. Hơn nữa, bọn họ thấy tôi và Vệ Quốc Dân cược lớn như vậy nên cho rằng tuyển thủ số 10 chắc chắn sẽ thắng. Vậy là ai cũng đặt theo chúng tôi, lại còn đặt số tiền lớn nhất của mình. Cho nên, mặc dù Hoàng Liễu thắng nhưng hắn đã hoàn toàn trở thành kẻ thù của tất cả mọi người ở đây.

Có người không nhịn được mà hét lên: "Quá kì lạ! Rõ ràng số 10 là một trong những tuyển thủ sáng giá nhất của sàn đấu ngầm, còn số 9 chỉ là một tuyển thủ rất bình thường. Thực lực của hai người bọn họ chênh lệch nhiều như vậy, vậy mà số 10 lại thua. Tôi thực sự nghi ngờ không biết số 10 có nghiêm túc thi đấu không? Không phải anh ta cố tình để cho số 9 thắng, khiến ai đó thắng cược đấy chứ?"



Hoàng Liễu mặt mày sa sầm lại, đàn em của hắn lập tức gầm lên: "Mẹ mày, mày có ý gì hả? Nghi ngờ anh Hoàng của bọn tao thao túng kết quả trận đấu sao? Rõ ràng là một đám người có tiền, đến lúc thua thì lại không chịu được, thế thì mày còn vác mặt đến đây cá cược làm cái đ** gì hả? Anh Hoàng đã cược 1 triệu, nếu như thua thì cũng phải chịu tổn thất không nhỏ đâu".

Người vừa lên tiếng lúc nãy mặt biến sắc, không dám nói thêm gì nữa. Nhưng lập tức có người khác nói đỡ cho anh ta, người đó nói: "Nếu anh Hoàng biết trước mình sẽ không thua thì dù có cược 5 triệu cũng chẳng có gì kì lạ. Vì anh Hoàng biết kiểu gì số tiền này cũng lại về túi mình thôi, không phải vậy sao?"

Đám đàn em của Hoàng Liễu toan xông lên đánh người kia. Lúc này, tôi lạnh lùng nói: "Thế nào? Muốn động tay động chân sao?"

Nói rồi, tôi đưa mắt liếc nhìn đám bảo vệ sàn đấu đang nhắm mắt làm ngơ, như cười như không nói: "Không phải đã nói bất kể là ai cũng không được gây chuyện trong sàn đấu ngầm sao? Vậy mà có đàn chó ai nuôi chuẩn bị cắn người, nhưng những người quản lý ở đây vẫn nhắm mắt làm ngơ. Không phải mấy người đó ... với đàn chó kia là cùng một giuộc đấy chứ?"





Lời tôi nói được mọi người đồng tình bởi vốn họ đã vô cùng bất mãn rồi. Những người tới đây xem đều là những người yêu thích môn thể thao kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, dù có thua cược thì cũng phải thua một cách tâm phục khẩu phục. Vậy mà hôm nay họ lại mất tiền một cách oan ức như vậy, trong lòng ai nấy đều giận đến phát điên. Cho nên chỉ cần tôi châm một mồi lửa nhỏ là cơn giận của họ sẽ bùng cháy mãnh liệt. Đám đông quả nhiên bắt đầu la ó trong cơn thịnh nộ.
"Cái sàn đấu chết tiệt, dám lừa tiền của chúng ta! Cho chúng ta xem trận đấu được dàn xếp kết quả, vô liêm sỉ!"

"Trả tiền cho chúng tôi, lũ rác rưởi! Không bao giờ tôi quay lại nơi này nữa!"

"Thực sự quá đáng, là tuyển thủ chuyên nghiệp mà dám giở trò này, làm ô nhục tất cả các tuyển thủ trong giới. Cút khỏi sàn đấu đi!"

"Trả tiền, cút khỏi sàn đấu!"

Khi đó vừa đúng lúc hai tuyển thủ khác đang định bước lên sàn đấu, trong đó có một người là Bạch Vân Phi. Trên khán đài có một khan giả cầm chai nước bên cạnh mình ném lên sàn đấu, chửi: "Thứ cẩu tạp chủng, mau cút khỏi sàn đấu!"

Một người làm vậy rồi rất nhiều người khác cũng làm theo. Tất cả mọi người đều tức giận cầm đồ đạc ném lên sàn đấu, thậm chí còn có người muốn xông lên trên đó. Mấy tên bảo vệ thấy tình hình xấu đi mới lao tới cản mấy người kia lại. Nhưng mấy tên bảo vệ cũng bất lực vì không ngăn được sức mạnh của đám người đang phẫn nộ này. Còn Hoàng Liễu thấy cảnh này thì không dám ra oai như lúc nãy nữa, hắn định âm thầm chuồn khỏi đó. Có lẽ hắn nghĩ ở sàn đấu ngầm của Tả Thanh Lưu sẽ không có kẻ nào dám quỵt nợ nên dù hắn có chuồn khỏi đây thì cũng sẽ được dắt túi 10 triệu, cho nên mới quyết định âm thầm chuồn khỏi hiện trường.
Không biết nếu Vương Hào biết đám người ngu xuẩn Hoàng Liễu cầm tiền chuồn khỏi đây thì có nổi giận đến mức muốn gϊếŧ hắn ta luôn không.

Tôi nắm chặt lấy vai Hoàng Liễu, hỏi: "Hoàng Liễu, đang định đi đâu vậy? Hay là anh chột dạ rồi nên mới định chuồn khỏi đây?"

Tôi nói rất to, cho nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Bọn họ tức giận trợn tròn mắt, vây chặt lấy Hoàng Liễu. Đám đàn em của Hoàng Liễu giờ đây cũng không dám phách lối nữa, tên nào tên nấy mặt trắng bệch, trưng ra nụ cười thảo mai, nói: "Các vị, các vị, bình tĩnh nào, đừng nóng. Mọi người thực sự đã hiểu lầm chúng tôi rồi, mọi người nói anh Hoàng thao túng kết quả trận đấu, vậy chứng cứ đâu?"

"Chứng cứ? Biểu hiện đáng ngờ của các người tối nay không phải là chứng cứ sao?", tôi cười lạnh đáp.
Lập tức có người phụ họa theo: "Đúng vậy, nếu các người không thao túng kết quả trận đấu thì tại sao tuyển thủ yếu hơn mà các người chọn trận nào cũng thắng?"

Hoàng Liễu thấy không thể trấn áp cơn thịnh nộ của mọi người nữa liền đem cảnh sát ra dọa dẫm. Hắn hung hãn nói: "Có tin tao gọi cảnh sát đến gô cổ chúng mày lại không?"

Tôi cười, đáp: "Anh Hoàng, anh đang dọa ai thế? Báo cảnh sát sao? Chúng ta đều đang cá cược phi pháp, anh đi báo cảnh sát xong sẽ bình an vô sự sao? Nếu anh không sợ đắc tội với chủ sàn đấu này thì anh cứ báo cảnh sát đi".

Có lẽ lời giễu cợt của tôi chọc đúng chỗ mà Hoàng Liễu đang lo sợ. Hắn ta cười ha ha, trừng đôi mắt đỏ long sòng sọc nhìn tôi nói: "Thứ ngu xuẩn! Sàn đấu ngầm này có thế lực như thế nào mày có biết không? Cảnh sát cũng không dám sờ đến nó, cảnh sát chỉ bắt những kẻ nghèo hèn không ăn được thì đạp đổ như chúng mày thôi!"
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ sàn đấu ngầm bỗng im bặt, Hoàng Liễu biết lần này hắn không xong rồi. Sau đó, có người cầm chai nước khoáng đập vào đầu hắn. Tôi lạnh lùng nói: "Ý anh là, chủ nhân của sàn đấu này cũng sẽ giúp anh đối phó với "lũ nghèo hèn" chúng tôi phải không? Vậy mà anh còn nói mình không cấu kết với người của sàn đấu ngầm làm chuyện bẩn thỉu?"

Hoàng Liễu biết mình đã mắc câu, hắn chỉ thẳng vào mặt tôi, lớn tiếng chửi: "Mẹ mày! Tao vốn không có ý đó!"

Tôi nhìn những khán giả đang vây xung quanh, nói: "Các vị, Hoàng Liễu có ý này hay không, có lẽ các vị còn hiểu rõ hơn tôi. Tối nay, ai có thù báo thù, ai có oán báo oán. Cứ coi như mọi người đánh hắn đến tàn phế thì trách nhiệm này tôi sẽ gánh! Cùng lắm thì tôi mất 5 triệu, nhưng tiền của mọi người nhất định phải đòi lại!"
Nghe lời tôi nói, đám đông càng bị kích động. Rất nhiều người vừa gào lên vừa lao về phía Hoàng Liễu. Cứ như vậy, đám người Hoàng Liễu bị vây đánh tơi bời, cả đám bảo vệ sàn đấu cũng bị vây đánh. Cảnh tượng lúc đó vô cùng hỗn loạn, tôi nháy mắt với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy lấy điện thoại quay mấy đoạn video gửi cho chị Hoa rồi nhắn tin giải thích sự việc đang xảy ra. Tôi đoán chị Hoa sẽ rất nhanh chóng cầm đoạn video này chạy tới tìm Tả Thanh Lưu.

Tiếp theo, phải đợi xem diễn xuất của chị Hoa rồi.

Nghĩ đến việc mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, tôi cảm thấy có chút đắc ý. Lúc này, Vệ Quốc Dân - người vẫn im lặng quan sát từ nãy tới giờ quay sang nói với tôi: "Nhĩ Hải, anh đúng là túc trí đa mưu. Chỉ nói có vài lời mà đã kích động tất cả mọi người, thật không đơn giản".
Tôi hơi giật mình, không ngờ Vệ Quốc Dân đã nhìn thấu ý đồ của tôi.

Tôi nhìn Vệ Quốc Dân, cười nói: "Vệ thiếu gia thật biết nói đùa, tôi chỉ muốn lấy lại số tiền vốn thuộc về mình mà thôi. Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn kẻ khác đào sẵn hố cho tôi nhảy vào. Hơn nữa, Vệ thiếu gia cũng giống tôi, bị lừa mất rất nhiều tiền, vậy mà hình như không hề tức giận? Anh không muốn lấy lại 5 triệu kia sao?"

Vệ Quốc Dân nhìn tôi, cười híp mắt rồi gật đầu nói đương nhiên là muốn. Còn nói anh ta tin chắc chỉ cần tôi ra tay thì anh ta sẽ không bị tổn thất gì.

Nét mặt tươi cười hết sức kì quái của anh ta làm tôi nổi da gà, cho nên tôi không thèm để ý tới anh ta nữa.

Trong lúc cả sàn đấu đang loạn hết cả lên, Vương Hào vội vã dẫn người tới. Tôi thấy sắc mặt ông ta rất khó coi, hai bên gò má đỏ bừng lên, lại còn hơi sưng. Nếu không phải Tả Thanh Lưu đánh thì chắc cũng do ông ta tự vả vì trách bản thân không làm tốt công việc quản lý. Làm như vậy sẽ dễ được Tả Thanh Lưu tha thứ hơn, khiến hắn nguôi cơn giận.
Vương Hào nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, sau đó lại nhìn tôi. Vẻ mặt ông ta giống như đã tìm ra thủ phạm. Vương Hào nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi với vẻ vô cùng phẫn nộ. Sau đó ông ta rút súng, bắn một phát chỉ thiên.

Tiếng súng vang lên khiến rất nhiều người hoảng sợ vội nằm xuống sàn. Đám đông hỗn loạn biến mất, nhường chỗ cho sự im lặng. Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Vương Hào, hay nói đúng hơn là nhìn khẩu súng trong tay ông ta. Tôi cau mày, cho rằng Vương Hào đã bị ép tới mức cùng quẫn rồi. Nếu không thì có cho thêm mười lá gan, ông ta cũng không dám nổ súng trước mặt nhiều người như vậy.

Tôi đưa tay lên mân mê mặt bên ngoài chiếc thắt lưng, nhìn Vương Hào với vẻ cảnh giác, ông ta cũng nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức âm hiểm. Sau đó ông ta đưa mắt quét một lượt qua toàn bộ đám đông rồi dừng lại ở Hoàng Liễu. Hoàng Liễu rõ ràng vô cùng chột dạ, hắn cúi thấp đầu không dám nhìn Vương Hào. Xem ra Hoàng Liễu cũng biết nếu không phải vì lòng tham vô đáy của hắn thì mọi chuyện đã không thành ra nông nỗi này.
Vương Hào nói giọng lạnh tanh: "Việc vừa nãy tôi đã nghe người của mình báo lại. Về những trận đấu tối nay, tôi có vài điều muốn giải thích với mọi người".

Ông ta vừa nói vừa cố tình đưa tay nghịch khẩu súng. Đa số những người ở đây đều chưa từng thấy cảnh này nên nhìn thấy khẩu súng trong tay Vương Hào, lửa giận trong đã bị dập tắt, không ai dám ho he gì.

Vương Hào trầm giọng nói: "Sàn đấu ngầm của chúng tôi thành lập đến nay cũng đã mười năm, trong mười năm đó ở đây đã bao giờ xảy ra bạo loạn chưa? Chưa hề! Cho nên có thể nói sàn đấu của chúng tôi rất có uy tín. Vậy mà hôm nay có rất nhiều tuyển thủ phong độ thất thường, nhưng đó là do họ bị ngộ độc thực phẩm nên sức khỏe không được tốt. Để đảm bảo tính công bằng của trận đấu nên chúng tôi mới cố tình ghép cặp họ với tuyển thủ yếu hơn".
Mọi người đều tỏ vẻ không tin, có bệnh thì đi chữa bệnh chứ. Sàn đấu ngầm này có biết bao nhiêu tuyển thủ, đâu phải khán giả nhất định đòi xem mấy tuyển thủ kia? Nghĩ vậy nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay Vương Hào, mọi người đều chỉ dám âm thầm tức giận chứ không dám ý kiến gì. Ai nấy đều cố gắng nuốt cục tức này xuống.

Thấy không ai dám phản ứng lại, Vương Hào có vẻ rất hài lòng, tiếp tục nói: "MC không thông báo với mọi người vấn đề của những tuyển thủ này. Sai lầm của MC đã khiến mọi người phải chịu bất công. Về việc này, tôi vô cùng xin lỗi, cho nên số tiền mà quý vị thua cược ngày hôm nay sẽ được sàn đấu chúng tôi hoàn trả lại".



Nghe vậy, mọi người cũng trút được gánh nặng. Dù sao họ cũng không muốn làm căng đến cùng, người quản lý của sàn đấu cũng đã ở đây, cho nên ai cũng ngậm bồ hòn làm ngọt chấp nhận đề nghị này.


Hoàng Liễu nghe thấy vậy thì vội vã kêu lên một tiếng "anh họ" nhưng lập tức bị Vương Hào lườm lại bằng ánh mắt hung hãn, khiến hắn sợ hãi không dám nói thêm câu nào.





Vương Hào lúc này nhìn sang tôi, nói: "Có điều, 5 triệu tiền của cậu Nhĩ Hải đây, chúng tôi không thể hoàn trả lại".





Tôi cau mày, tỏ vẻ bất mãn, hỏi: "Tại sao?"





Vương Hào đưa mắt nhìn sàn đấu như một đống đổ nát sau trận ẩu đả, đáp: "Nghe nói, cậu là người kích động mọi người làm loạn, còn nói tất cả mọi trách nhiệm sẽ do cậu gánh vác? Nếu đã như vậy, chúng tôi có mấy tuyển thủ, bảo vệ sàn đấu bị thương, sàn đấu của chúng tôi cũng thiệt hại nghiêm trọng, cậu nên chịu trách nhiệm bồi thường mới phải chứ? Chi phí chữa trị cho các tuyển thủ, phí tổn thất tinh thần, phí tổn do không thể vận hành bình thường, phí sửa chữa lại sàn đấu tốn không ít tiền. Cho nên, cứ coi như 5 triệu của cậu là tiền bồi thường đi".





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.