Khi hỏi câu đó, ánh mắt tôi nhìn vào đám võ sĩ quyền anh ở sàn đấu ngầm, hô lên: “Còn có ai dám lên đây đấu với tôi một trận không?”
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều có vẻ tránh né, bởi vì trận ban nãy tôi ra tay đã khiến tất cả phải kinh hãi.
Trên thế giới này, khi một kẻ mạnh gặp được kẻ mạnh khác đều sẽ khát khao đấu một trận, cũng giống như Bạch Vân Phi. Anh ta sẽ không cảm thấy mất mặt khi bị thua, bởi vì anh ta thực sự rất muốn so tài cao thấp với tôi. Nhưng những tay đấm ở sàn đấu ngầm này chỉ như chim hoàng yến được nuôi trong lồng, sớm đã mất khi khát vọng muốn mạnh mẽ hơn, muốn thách đấu kẻ mạnh rồi.
Bọn họ coi thắng thua quan trọng hơn tất cả mọi thứ, bởi vì nó có liên quan trực tiếp tới phần thưởng họ nhận được. Vậy nên khi nhận ra tôi - người đứng cạnh bọn họ, có thực lực mạnh hơn bản thân rất nhiều, họ sẽ nảy sinh tâm lý sợ hãi. Bởi vì bọn họ sợ thua, sợ bị xấu mặt, sợ vì thế mà trở nên mất giá.
Thành thật mà nói, tôi thực lòng thấy buồn thay cho những người này. Tôi cười lạnh bảo: “Xem ra không có ai dám đấu với tôi. Tôi còn tưởng rằng võ sĩ trong sàn đấu ngầm sẽ hiếu chiến hơn, thích thách đấu hơn chứ. Không ngờ mấy người đều chỉ là đám thú cưng bị người ta dùng tiền nuôi dưỡng, không có chí tiến thủ, giậm chân tại chỗ! Tôi thực sự thấy mất mặt thay cho mấy người đấy!”
Đám người đó bị lời tôi nói chọc trúng nỗi đau, cả đám đều tự thấy mất thể diện, rối rít cúi đầu xuống, người nào da mặt mỏng thì mặt đỏ đến tận mang tai.
Khán giả khắp sàn đấu đều hò hét la ó, mọi người đều khinh thường giơ ngón tay thối với đám võ sĩ. Sắc mặt Vương Hào khá khó coi. Tôi nhảy xuống khỏi sàn đấu, chậm rãi đi đến trước mặt Vương Hào, nói: “Vương Hào, ông thua rồi. Hi vong ông đừng hối hận, đưa số tiền đáng lẽ tôi nên nhận được cho tôi”.
Anh Hoàng ôm ngực, làm ra vẻ đau khổ hệt như vợ chết, chắc là đang đau buồn vì số tiền một triệu đó.
Vương Hào không để ý đến tôi mà giận dữ nhìn những người bên cạnh tôi vì bọn họ không dám lên đấu. Ông ta tức giận hỏi: “Chúng mày là một lũ chết nhát à? Đã bị người ta làm nhục đến vậy mà còn không dám lên sàn đấu? Tao nuôi lũ vô dụng chúng mày có tác dụng gì? Đi lên, tẩn thằng ất ơ kiêu ngạo này một trận ra trò cho tao! Ai dám đi lên, tao sẽ thưởng cho người đó một trăm nghìn. Ai đánh thắng được cậu ta, tao sẽ thưởng nhiều hơn! Ai dám lên!”
Tôi cười lạnh nhìn Vương Hào. Tục ngữ nói có thưởng lớn ắt có anh hùng, chẳng mấy chốc đã có một người bước ra. Anh ta siết chặt nắm đấm, hung hãn nhìn tôi nói: “Để tôi so tài với cậu!”
Tôi nhìn anh ta một cái, nhún vai tỏ vẻ không hề gì, nói: “Anh muốn đấu với tôi cũng được. Nhưng nếu đã thay người, vậy có phải cũng nên đặt cược lại không?”
Khán giả lập tức phấn khích đồng thanh hô: “Đặt cược lại! Đặt cược lại!”
Mặt Vương Hào tái mét, mặt mày cứng nhắc nói: “Đặt cược lại thì đặt cược lại. Tôi không tin trận nào cậu cũng có thể thắng!”
Tôi cười lạnh đáp: “Tôi sẽ khiến ông tin!”
Tôi nói rồi quay lại sàn đấu. Hiện giờ, Bạch Vân Phi đã được mấy người khác dìu xuống. Lúc này, mọi người đều nhao nhao đặt cược. Lần này ngoài Hoàng Liễu và Vương Hào ra, gần như tất cả mọi người đều cược tôi thắng. Vệ Quốc Dân lại lắm tiền lấy năm triệu ra làm tiền đặt cược, đương nhiên hắn ta vẫn cược tôi thắng. Hành động quá khích này chắc chắn đã khiến Vương Hào hiểu lầm Vệ Quốc Dân là đồng bọn của tôi. Nhưng tôi biết rõ, Vệ Quốc Dân chủ yếu chỉ muốn nhân cơ hội này kiếm tiền. Có thể khẳng định hắn ta là một “thương gia” khôn khéo, hơn nữa có khả năng rất lớn là hắn đã biết bối cảnh của tôi, hiểu rõ thực lực của tôi. Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy nguy hiểm. Nếu thực sự là vậy, Vệ Quốc Dân đã nắm được điểm yếu của tôi, tôi nhất định phải nghĩ cách giải quyết mối tai họa ngầm này. Nghĩ đến đây, ý muốn gϊếŧ người trong lòng tôi bùng lên. Không biết có phải vì tôi đã để lộ cảm xúc hay không mà tuyển thủ đối diện đột nhiên lùi về sau một bước, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi. Tôi nhìn anh ta, anh ta hít sâu một hơn, nuốt nước miếng, cảnh giác nhìn tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn Vương Hào một cái. Hiện tại ông ta đã đặt năm trăm nghìn cược tôi thua, còn Hoàng Liễu rõ ràng đã không muốn tiếp tục đặt cược, nhưng vì sợ quyền uy của Vương Hào, hắn ta đành phải lấy một trăm nghìn ra đặt cược tôi thua theo. Tôi cười lạnh, hỏi MC đã có thể bắt đầu chưa? MC tuyên bố trận đấu bắt đầu, tôi lập tức xông về phía người đàn ông kia. Cơ thể nhảy vọt lên như một cây cung lớn, hai tay nắm lại tấn công cùng lúc, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của anh ta. Anh ta cuống quýt lùi về sau, đồng thời giơ chân lên đạp vào bụng dưới của tôi. Tôi giang rộng hai chân ra, hai tay đang nắm lại xòe ra, vững vàng bắt lấy chân anh ta. Một tay tôi kéo bắp chân anh ta xuống dưới, một tay đập vào đầu gối anh ta. Tôi dồn hết sức lực đập xuống, đầu gối người đó phát ra tiếng “rắc”, ngay sau đó, anh ta đau đớn gào lên thành tiếng, cả người ngã khuỵu về phía trước. Tôi hạ một chân xuống đất, hơi nghiêng người, tránh cho bị người anh ta va phải. Sau đó tôi đá một cái vào bụng dưới của anh ta, anh ta trực tiếp bay ngược ra khỏi sàn đấu, cơ thể đập mạnh xuống đất, trông cực kì thảm hại.
Cả sàn đấu lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều kích động hò hét. Tiểu Thúy hưng phấn giơ tay lên vẫy, nói: “Anh Hải oách quá!”
Em ấy vừa nói thế, tất cả khán giả đều reo hò vì tôi, gào: “Anh Hải oai hùng! Anh Hải oai hùng!”
Hoàng Liễu buồn bực tự tát mình một cái. Vương Hào siết chặt tay phát ra tiếng rắc rắc, chân đá vào chân tuyển thủ vừa đấu kia, tuyển thủ đó tức khắc đau đớn phải rên lên. Vương Hào lạnh băng chửi: “Thằng vô dụng! Đã yếu như sên thế thì đừng có mà lên sàn đấu làm mất thể diện. Mày đang định lừa một trăm nghìn của tao phỏng?” Nghe thấy câu này, tất cả võ sĩ tại sàn đấu ngầm đều giận dữ ra mặt, còn tay đấm nằm trên đất thì đỏ bừng mặt căm giận nện một đấm xuống đất. Anh ta vốn đã rất phẫn uất vì đánh thua, phải gào lên: “Tôi không cần một trăm nghìn đó, tôi chỉ không muốn các anh em võ sĩ chúng tôi quá mất mặt!”
Vương Hào nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nháy mắt với Hoàng Liễu. Hoàng Liễu vội vã nói: “Nếu đã vậy, cứ coi như anh họ tôi đã hiểu lầm cậu đi. Có điều chính cậu nói không cần số tiền một trăm nghìn đó, cậu đừng có mà hối hận”.
Hắn ta nói rồi nhìn những võ sĩ khác, bảo: “Còn các cậu nữa, nên học hỏi người anh em này. Đừng vì tiền, hãy phải vì thể diện của các cậu, chiến đấu vì danh dự mới giống đàn ông chứ”.
Có người không nhẫn nhịn được nữa, lên tiếng: “Mấy người nói dễ nghe thật đấy. Rõ ràng là hối hận không muốn đưa tiền, lại còn trách cứ nhóm võ sĩ chúng tôi”. “Đúng thế, có lãnh đạo như vậy, chẳng trách không đào tạo được tuyển thủ nào giỏi”.
“Nói phải, sau này cũng đừng tới đây xem thi đấu nữa, chẳng ra gì”.
Vương Hào nhíu mày, không nói gì. Có thể nhìn ra ông ta đã không còn muốn tiếp tục so đấu với tôi nữa, nhưng bất đắc dĩ mọi người đều đang ồn ào. Có người nói chắc chắn ông ta sẽ không đấu nữa, quá bẽ mặt rồi, còn nói ông ta sợ rồi, hết tiền. Những lời này lọt vào tai ông ta, chắc chắn đã trở thành chiếc bật lửa đốt cháy mồi thuốc súng trong lòng Vương Hào. Ông ta nín nhịn đỏ cả mặt, cảm giác như cả người sắp nổ tung lên.
Tôi cười lạnh nói: “Vương Hào, nếu ông sợ thì cứ nói thẳng với tôi ông không muốn đấu nữa. Đừng õng ẹo như đàn bà thế”. Mọi người lập tức phụ họa theo: “Đúng, nói dứt khoát xem nào”.
Vương Hào nhìn đám võ sĩ một cái, cả đám đều lạnh mặt quay sang chỗ khác, trên mặt tất cả đều hiện rõ vẻ khó chịu và phẫn nộ. Tôi biết thứ nhất, bọn họ không muốn đấu với tôi, bởi vì họ tự biết mình không thắng nổi tôi; thứ hai, họ cũng không bằng lòng tiếp tục đấu với tôi vì thể diện của Vương Hào nữa, do Vương Hào đã hoàn toàn khiến họ thất vọng. Tôi nghĩ nếu không phải vì Vương Hào là trùm ở sàn đấu ngầm này, chắc bọn họ đã xông lên đánh ông ta lên bờ xuống ruộng từ lâu rồi.
Ba chữ này lập tức hứng lấy một trận la ó từ mọi người. Nhưng đúng vào lúc đó, cánh cửa sàn đấu ngầm bị mở ra, ngay sau đó, một ông cụ mặc quần áo màu xám đi vào. Ông ta vừa đến, tôi đã cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ ập đến mình. Ông già đó mặc một bộ quần áo bình thường, đi một đôi giày đế bằng, chầm chậm bước đến sàn đấu. Tôi lập tức lên tinh thần lại, đồng thời cảnh giác nhìn ông ta. Nhìn thái dương ông ta nổi gân, cứ giật giật nãy giờ, còn cả luồng khí thế dồn sức sẵn sàng tấn công toát ra từ khắp người ông ta là có thể thấy, ông ta là một nhân vật cực kì lợi hại. Nhìn ông ta, tôi không tự chủ nhớ đến một người, đó chính là Nhất Diệp Phù Bình. Tôi thấy rất có khả năng thực lực của ông ta cũng xấp xỉ Nhất Diệp Phù Bình, vậy là thực lực của ông ta chắc hẳn phải trên cơ tôi. Dù sao lúc đó, tôi và Thẩm Nặc Ngôn phải hợp lực với nhau mới đánh bại được Nhất Diệp Phù Bình, mà thực lực của Thẩm Nặc Ngôn cũng không hề yếu hơn tôi của hiện tại. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, lúc đó tôi đang rất yếu.
Tôi có thể cảm nhận được người này không có thiện ý, trong lòng ít nhiều cũng thấy hơi căng thẳng. Nhưng tôi đã không còn là Trần Danh sợ bóng sợ gió trước kia nữa, bất kể kẻ địch của tôi có là ai, tôi nhất định sẽ không lùi bước. Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh lại. Còn mặt Vương Hào lúc này đã tràn đầy kích động, ông ta nói: “Ông Chu, sao ông lại đến đây?”
Ông cụ Chu lạnh lùng quét mắt nhìn ông ta một cái: “Người đó đã nhìn thấy hết cảnh tượng xảy ra ở đây. Người đó nói cậu thật sự đã khiến người đó quá mất mặt. Nhưng đã là con chó của người đó, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, nếu đã có người không thèm nể mặt chủ nhân con chó, vậy thì lão già tôi đây đành phải ra mặt đòi lại thể diện cho người đó thôi”.
Bị người ta chửi là chó, Vương Hào vẫn không hề tức giận chút nào. Ngược lại, ông ta còn ra vẻ vinh dự lắm, khúm núm nói: “Vâng, tôi có lỗi với sự cất nhắc của lão đại. Ông Chu, nói vậy ông đến là để dạy dỗ mấy tên không biết trời cao đất dày nào đó sao?” Ông ta vừa nói vừa nhìn tôi với khuôn mặt phấn khích. Trong ánh mắt đắc ý đó tràn đầy sự khinh thường, tựa như đã nhìn thấy cảnh tôi bị đánh bại.
Ông cụ Chu lắc đầu nói: “Không phải dạy dỗ mà chỉ là so tài cọ xát bình thường thôi”.
Ông cụ đó nói vậy, nhìn về phía tôi, hờ hững nói: “Cậu trai trẻ này thực lực mạnh mẽ, là một hạt giống tốt hiếm có mà tôi đã gặp trong suốt bao nhiêu năm nay, có điều thái độ của cậu lại lỗ mãng cuồng vọng quá mức. Vì nghĩ cho cậu, hôm nay tôi sẽ để cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, làm người thì phải khiêm tốn thận trọng một chút mới tốt”.
Ông ta đang khiêu khích tôi?
Tất cả khán giả đều tỏ ra rất tò mò, nhao nhao bàn luận ông cụ này là ai.
Tôi cười nói: “Ông à, ông đang chuẩn bị khiêu chiến tôi ư? Nhưng ông đâu phải võ sĩ thuộc sàn đấu ngầm, ông ra mặt vì nơi này có phải không được hợp lý lắm không?” Ông cụ Chu khẽ híp mắt lại, hỏi: “Sao? Cậu không dám nhận lời khiêu chiến của tôi hả?”
Tôi lắc đầu đáp: “Đương nhiên không phải tôi không dám, mà là nếu ông đã muốn đứng ra vì sàn đấu ngầm này, vậy chúng ta phải tuân theo quy tắc của sàn đấu”.
Ông cụ Chu cười hỏi: “Sao đây? Cậu muốn cá cược với tôi?”
Tôi gật đầu, ông cụ bật cười ha hả, nói: “Tôi vốn chỉ muốn dạy dỗ cậu, nhưng cậu đã tự tìm đường chết, vậy được, tôi cá với cậu. Nhưng chúng ta sẽ cá cược theo cách khác. Chỉ là không biết cậu có dám cá không thôi”.
Mí mắt tôi giật giật, trực giác báo cho tôi biết lão già này đang chuẩn bị đặt bẫy tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không lùi bước trước khó khăn này. Tôi hỏi: “Cụ nói đi, cá cược thế nào?”
Cụ Chu trả lời: “Bọn họ cược tiền, chúng ta cược mạng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]