Tạm biệt Bào Văn, tôi bước sang một hành trình mới. Trong hành trình này, tôi phải đối mặt với một thách thức hoàn toàn mới, nhưng tôi không hề sợ hãi, "chết" qua hai lần, tôi cảm thấy đã không còn ai có thể khiến tôi sợ hãi nữa rồi, giây phút này, nội tâm của tôi kiên định như cây tùng trên núi, mặc cho mưa gió tôi vẫn đứng sừng sững bất động.
Trải qua vài ngày bôn ba đường dài, cuối cùng tôi cũng coi như đã đến được đại đội lính đặc chủng Đông Bắc. Sau khi tài xế bảo tôi xuống xe, rồi dẫn tôi đến đại đội làm giấy giờ thủ tục. Lúc bước vào, tôi nghe thấy một tràng âm thanh tuyên truyền giác ngộ, vào đến bên trong mới phát hiện ra có vài tiểu đội đang xếp hàng ngay ngắn có trật tự chạy bộ trên thao trường, miệng hô khẩu hiệu đều đặn hoàn chỉnh, giống như trên ti vi vậy.
Tôi rất tò mò, bởi vì trong dự đoán của tôi, đội lính đặc chủng mà tôi muốn gia nhập cũng giống như đội lính đặc chủng Phi Ưng mà trước đây Tống Giai Âm đưa tôi vào, bởi vì tố chất tổng thể của các thành viên trong đội rất mạnh, cho nên đều tập luyện theo hình thức nuôi thả, bên trong có huấn luyện viên chỉ đạo, bạn muốn học gì cũng có thể tìm người dạy riêng cho mình, về những phần huấn luyện cơ bản như huấn luyện thể lực, huấn luyện chiến đấu đều tự mình sắp xếp.
Tại sao ở đây lại khác với bên phía thủ đô kia chứ? Lẽ nào là phương châm giảng dạy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664346/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.