Chương trước
Chương sau
Khi thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ phía sau rèm cửa, ban đầu tôi hơi bất ngờ, rồi lại thấy vui vui.

Người đứng trước mặt tôi mặc một bộ quần áo kiểu Trung Quốc màu đen, gương mặt hơi lộ chút phong sương, nhưng thần sắc hồng hào, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào tôi, trong ánh mắt có đau lòng, có bi thương, có cả áy náy.

Người này chính là ông Nhĩ.

Vừa nhìn thấy ánh mắt của ông Nhĩ, tôi hiểu ngay là ông ấy đã biết thân phận của tôi, cũng yên tâm gọi một tiếng “ông”. Trong lòng tôi nghĩ, chẳng phải Trần Danh giả nói ông Nhĩ đã nhận lời thay hắn giúp Tô Nhược Thủy làm phẫu thuật khôi phục trí nhớ gì đó rồi sao? Tôi còn tưởng ông Nhĩ không biết tình hình của tôi cơ, xem ra ông Nhĩ đã lừa tên đó rồi. Trần Danh giả luôn miệng nói tôi là thằng ngốc, nhưng lại không biết trong trò chơi này, hắn mới chính là người bị xoay như một thằng ngốc.

Ông Nhĩ thấy tôi gọi ông, khóe miệng khẽ nhếch lên, “ừ” một tiếng, cười và nói: “Ngoan, cậu vẫn chưa quên tôi”.

Tôi cười nói: “Ông, cháu có quên ai cũng không thể quên ông được, mạng của cháu là do ông cứu mà, ông chính là ông nội của cháu, cháu mà quên ông, cháu sẽ bị trời phạt”.

Vốn dĩ tôi nói những lời này là để làm ông Nhĩ vui, ai ngờ sắc mặt của ông ấy đột nhiên trở nên rất phức tạp, nét mặt đầy vẻ chua xót, Lục Hiểu Phong và Thượng Khánh Bác nhìn nhau, sắc mặt của hai người cũng không mấy vui vẻ, nhưng không ai nói câu gì.



Không khí trở nên rất cổ quái, tôi thấy kỳ lạ hỏi: “Ba người làm sao vậy?”

Ông Nhĩ nói: “Không có gì, cậu ngồi xuống đi, để tôi xem mặt cậu nào”.

Tôi gật đầu rồi ngồi xuống, ông Nhĩ bước tới, cẩn thận xem xét bộ mặt khó coi của tôi, ông ấy xem rất nghiêm túc, bàn tay có nhiều vết chai dày cộm khẽ nắn tay của tôi, ông nâng mặt tôi như nâng mặt của cháu ruột mình vậy, gương mặt đau lòng khiến tôi thấy rất áy náy, để xoa dịu không khí, tôi cười nói: “Ông à, lúc trước cháu chỉ biết ông có y thuật cao siêu, không ngờ ông còn có thể chỉnh hình cho người khác nữa, ông nói thật đi, ông nhiều tuổi như vậy rồi mà trông vẫn rất tuấn tú phong độ, có phải là ông vẫn hay lén lút tự căng da cho mình không?”

Nghe thấy câu này, ông Nhĩ không nhịn được cười phá lên, cốc vào đầu tôi một cái nói: “Thằng nhóc này, giờ là lúc nào rồi vẫn còn đùa được”.





Nhìn ông nở nụ cười như trước đây, trong lòng tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, tôi cười nói: “Ông Nhĩ, cháu nhìn thấy ông là biết mặt cháu được cứu rồi, trong lòng cũng vui lên nhiều, cho nên mới có tâm trí để đùa chứ? Khuôn mặt này của cháu giao cả cho ông đấy ạ, ông nhất định phải giúp cháu biến thành một anh chàng đẹp trai đấy, đẹp trai hơn cả cháu trước đây ý”.

Ông Nhĩ cau mày nói: “Việc này e là hơi khó”.

Tôi cố ý tỏ vẻ buồn rầu nói: “Ông Nhĩ, cháu chỉ đùa với ông thôi mà, sao ông lại tưởng thật thế? Cháu biết mặt mình không thể hồi phục được nhiều, nhưng ông không thể cho cháu chút hi vọng nào sao?”

Nghe thấy câu này, ông Nhĩ bật cười, nói: “Thằng nhóc này, thật là biết nịnh! Có điều ý tôi không phải vậy, là tại trước đây cậu đẹp trai quá, nên mới thấy hơi khó thôi”.

Tôi không nhịn được mà cười lớn, nói: “Cũng đúng, cháu thấy bản thân mình lúc trước quá đẹp trai”.

Một lúc sau, tôi nói tiếp: “Nhưng mà không sao, cho dù không đẹp trai được như trước nữa, vợ cháu cũng sẽ không chê cháu đâu”.

Ba người nhìn nhau, đồng thanh hỏi tôi, vợ tôi là ai?

Tôi đáp: “Tống Giai Âm chứ ai. Chả nhẽ mọi người cho rằng cháu sẽ yêu Bào Văn sao?”

Nghe được đáp án của tôi, ba người đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Lục Hiểu Phong vội vàng bảo tôi kể xem ở Nam Kinh đã xảy ra những chuyện gì, sao Tống Giai Âm lại nhận ra tôi. Tôi biết lần này bọn họ không cử người đi theo tôi, dù sao Nam Kinh lúc đó đâu đâu cũng là người của Bào Văn và Trần Danh giả, bọn họ đi quá nguy hiểm, cũng vì thế mà bọn họ đều không biết tin tức gì về tôi, nên tôi đành đem hết tất cả những chuyện đã xảy ra ở đó kể cho họ nghe.
Sau khi tôi nói xong, cả căn phòng im lặng.

Tôi ngại ngùng hỏi: “Có phải cháu đã phạm phải lỗi gì không? Có phải cháu không nên nhận bọn họ không?”

Lục Hiểu Phong gật đầu, nói: “Không sai, cháu thật sự không nên nhận bọn họ, cháu phải biết con người vốn là động vật cảm tính, một khi bọn họ biết đến cháu, nhất định sẽ quan tâm đến nhất cử nhất động của cháu, sự an toàn của cháu, cảm nhận của cháu, vì thế mà những việc đáng ra có thể hoàn thành tốt, lại vì lo cho cháu mà không hoàn thành được, cháu làm như vậy không phải giúp họ, mà là hại họ. Hơn nữa, chú đã nói với cháu rồi, người biết thân phận của cháu càng nhiều, cháu sẽ càng nguy hiểm, giờ cháu làm như vậy, chẳng khác nào tăng nguy cơ cháu bị bại lộ!”

Lục Hiểu Phong nói xong, tôi thấy hơi áy náy, nhưng tôi không hối hận vì quyết định của mình, tôi cau mày nói: “Không, cháu tin bạn của cháu, tin bọn họ sẽ làm được những gì đã hứa với cháu, cũng tin cháu sẽ không phải là vật ngáng chân bọn họ, các chú cứ chờ mà xem”.
Lục Hiểu Phong lắc đầu, rõ ràng là không tin lời của tôi, ông ấy định nói gì đó, thì ông Nhĩ lại nói với tôi bằng giọng không chút nghi ngờ: “Được rồi, đừng mắng nó nữa, cậu cũng nói rồi, con người là động vật cảm tính, nếu là cậu, cậu có đảm bảo được là bản thân sẽ không nói ra không? Kể cả khi anh em của cậu bị thương, bị hãm hại?”

Ai ngờ, Lục Hiểu Phong lại cười lạnh nói: “Cháu có thể! Cháu đi được đến ngày hôm nay, đã phải từ bỏ vợ con, ra đi với tư tưởng không còn người thân, cho dù một ngày có người đứng trước mặt cháu, lấy mạng của vợ con cháu ra uy hϊếp, bắt cháu khai ra các anh em, khai đại ca của cháu là ai, cháu tuyệt đối sẽ không hé nửa lời!”

Nói thật, tôi đã bị những lời của Lục Hiểu Phong làm cho sững người, tôi vốn biết ông ấy là một người cực kỳ trọng nghĩa khí, nhưng nghe thấy điều này, tôi lại thấy hơi đáng sợ, nói cách khác, ông ấy có hơi vô tình. Cũng có thể là do tôi không biết giao tình giữa ông ấy và bố tôi sâu nặng đến cỡ nào, nhưng bất luận là vì lí do gì thì ông ấy cũng không nên bỏ mặc vợ con không màng, một người nếu chỉ có nghĩa khí với anh em mà không có trách nhiệm với vợ con, thì chỉ là người tốt trong mắt bạn bè, còn trong mắt người khác sẽ là người xấu.
Có điều, nếu là tôi, bảo tôi lựa chọn giữa vợ con và anh em, thực sự là rất khó. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không quyết đoán nói sẽ từ bỏ vợ con như vậy. Nếu ngay từ đầu đã có tư tưởng đó, sao còn lấy vợ sinh con, rồi khiến người ta đau lòng chứ?

Có lẽ ánh mắt tôi nhìn Lục Hiểu Phong quá lạ lẫm, nên ông ấy đã phát hiện ra suy nghĩ trong lòng tôi, cười khổ ái ngại nói: “Cháu không hiểu, bố cháu là tín ngưỡng của chú, chú nghĩ là ông Nhĩ sẽ hiểu cảm nhận của chú. Đứng trước tín ngưỡng, cho dù là người thân người yêu của mình cũng không là gì cả!”

Tôi nhìn sang ông Nhĩ, không hiểu câu này của Lục Hiểu Phong có ý gì, sắc mặt ông Nhĩ thay đổi, Thượng Khánh Bác cau mày nói: “Chú Lục, chú nói gì thế?”

Lục Hiểu Phong ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, dù sao chú có nói gì cũng vậy thôi, chuyện đã đến nước này rồi, giờ chỉ còn cách cầu bồ tát phù hộ chuyện này không lộ ra ngoài thôi”.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa”. Ông Nhĩ có vẻ hơi tức giận nói.

Lục Hiểu Phong thấy ông ấy giận, không nói gì nữa, tôi thấy không khí hơi bất thường, nên dù có khúc mắc trong lòng cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy câu Lục Hiểu Phong nói với ông Nhĩ nghe rất khó chịu. Lẽ nào ông Nhĩ cũng từng vì tín ngưỡng của mình mà làm những chuyện từ bỏ vợ con? Nếu không sao Lục Hiểu Phong lại nói ông Nhĩ sẽ hiểu? Với cả, tín ngưỡng của ông Nhĩ là gì?

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng cuối cùng tôi cũng không định hỏi, bởi vì ai cũng có bí mật, đứng trước bí mật, chúng ta đều có quyền giữ im lặng.

Tiếp sau đó, ông Nghĩ làm kiểm tra toàn diện cho tôi, sau đó thảo luận rất kỹ với Lục Hiểu Phong và Thượng Khánh Bác, cuối cùng ông Nhĩ đích thân làm phẫu thuật, Thượng Khánh Bác hỗ trợ, Lục Hiểu Phong thì đứng một bên giúp, đảm bảo những thứ họ cần được mang đến ngay lập tức.
Vì được gây tê, nên suốt cả quá trình làm phẫu thuật tôi không có cảm giác gì cả, nhưng từ đầu đến cuối tôi rất căng thẳng, cảm giác đó không biết phải dùng từ gì để diễn tả, tôi có cảm giác bản thân mình đã lâu lắm rồi không hồi hộp như vậy.

Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, mãi đến lúc kết thúc, tôi mới nhìn thấy toàn thân ông Nhĩ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Trong lòng tôi áy náy nói: “Ông à, ông vất vả rồi, ông mau đi nghỉ ngơi đi”.

Ông Nhĩ gật đầu, nói với tôi: “Những điều cần chú ý Thượng Khánh Bác sẽ nói với cậu, cậu nhất định phải nghe lời cậu ấy, có chỗ nào không thoải mái, cũng phải lập tức nói cho cậu ấy biết, rõ chưa?”

Tôi vội vàng nói cháu biết rồi, ông Nhĩ nhìn Thượng Khánh Bác một cái, anh ta vội vàng kính cẩn nói: “Ông, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cẩn thận để ý tình hình của tiểu thiếu gia”.
Ông Nhĩ yên tâm nói: “Ừ, giao lại cho cháu ta yên tâm rồi”.

Cứ như vậy, ông Nhĩ rời đi qua cửa bí mật của phòng phẫu thuật, mấy ngày sau đó tôi vẫn tiếp tục nằm ở bệnh viện, một là để dưỡng thương, hai là để quan sát tình hình khuôn mặt tôi, tránh xảy ra tình trạng như sưng tấy hay lở loét.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chớp mắt đã đến tháng sáu mùa hoa nở.

Lúc này tôi đang ngồi trong phòng ở biệt thự tại Vân Nam, nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt này tôi đã nhìn đi nhìn lại hơn hai tháng nay rồi, nhưng từ ngày tháo băng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa quen với nó lắm.

Tôi ở trong gương có hai hàng lông mày khí chất anh hào, một đôi mắt thâm sâu, khóe mắt dài, nhìn như mắt của hồ ly vậy, vì đôi mắt này, tôi cảm thấy bản thân trở nên tuấn tú hơn trước đây rất nhiều, nhưng lại thêm vài phần lạnh lùng, không giống Trần Danh, cũng không giống Nhĩ Hải, mũi không có gì khác mấy, vẫn cao như trước, môi cũng mỏng đi nhiều, nhìn tổng thể thì vẫn đẹp trai, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác rất xấu xa.
Tôi nhớ cái lúc mình tháo băng, nhìn thấy gương mặt lạ lẫm này, tôi kích động đến mức suýt chút nữa muốn chụp một tấm ảnh gửi cho Tống Giai Âm, cho bọn họ xem bộ dạng hiện giờ của tôi, nhưng sau đó nghĩ lại, lần sau gặp mặt, để cô ấy tận mắt chứng kiến sự thay đổi của tôi, mới khiến cô ấy càng vui mừng hơn.

Đang miên man nghĩ, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Bào Văn bước vào, cô ta đi tới hôn lên mặt tôi, nói: “Chống ơi, đồ của anh đã cho hết lên xe rồi, anh qua đó nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé”.

Hôm nay là ngày tôi phải đi Đông Bắc, đúng như Tống Giai Âm đoán, Tống Vân Hải cuối cùng đã nhờ quan hệ gửi tôi sang đại đội lính đặc chủng ở Đông Bắc, mà tôi thân là ‘Nhĩ Hải’, đã phải làm lại toàn bộ các loại giấy tờ tùy thân, lộ trình của tôi chính là lộ trình của Nhĩ Hải, không ai nhìn ra có điểm gì bất thường, điều đáng nói nhất là, lí do tôi bị đưa qua đó là vì tôi đã cứu mạng một nhân vật rất quan trọng, người đó thấy thân thủ của tôi khá tốt, nên muốn tôi trở thành một lính đặc chủng ưu tú, phục vụ cho quốc gia, nên mới đưa tôi vào.


Trong hai tháng rưỡi sau khi tôi tháo băng, tôi chỉ cần phụ trách tiến hành các bài huấn luyện ở đây, bao gồm huấn luyện thể chất, huấn luyện gỡ mìn, huấn luyện chiến thuật, đào tạo ngoại ngữ và làm các công tác chuẩn bị để tôi gia nhập đại đội lính đặc chủng, còn những chuyện khác, Tống Vân Hải đều không cho tôi động vào, ngoài việc mỗi tháng phải đến bệnh viện kiểm tra vài lần, tôi gần như không có liên lạc gì với thế giới bên ngoài.





Có điều cho dù là như vậy, tôi vẫn nhận được hai tin quan trọng, một là Vương Duy đã vạch mặt Trần Danh giả, hậu quả mà việc này mang đến cho Trần Danh giả không chỉ là mất đi thế lực ở Án Thành một cách dễ dàng, ngay đến cả bên Thượng Hải cũng bắt đầu không đếm xỉa đến hắn. Nghĩ cũng phải, người đứng đầu Thượng Hải là anh em kết nghĩa của Vương Duy, anh mình bị khinh thường, người đó còn nể mặt Trần Danh giả mới là lạ.


Nhưng tin này vẫn chưa phải là tin khiến tôi vui nhất, tin khiến tôi vui nhất là bên phía Lục Hiểu Phong đã tìm thấy người tên Ông Thanh. Tên Ông Thanh này là người đứng sau âm thầm giúp Trần Thiên trở thành bá chủ của Hàng Châu, hắn vốn dĩ không phải tên Ông Thanh, hắn họ Công, tên là Công Vũ Thanh, là đội trưởng đại đội lính đặc chủng ở thủ đô, điều khiến tôi phấn khích là, tên này đã được điều chuyển đến Đông Bắc, đảm nhận thay vị trí của Vương Tuấn đã bị tôi gϊếŧ trước đó.





Tôi nghĩ hắn cũng là tay chân của người đứng sau lưng Tống Vân Hải, chắc ông ta muốn Công Vũ Thanh giúp tôi đứng vững trong quân đội, đồng thời giúp tôi hoàn thành những nhiễm vụ mà bọn họ sắp sửa giao cho tôi, nhưng lại hoàn toàn không biết, bọn họ đã đẩy tên sói đầu đàn đó vào hang hùm miệng hổ của tôi.


Tôi nhất định, nhất định phải gặm cho tên Công Vũ Thanh này không còn một cục xương!








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.