Khi nhìn thấy tôi dùng một chiêu đánh đội trưởng Thân nằm rạp trên đất, thậm chí còn không ngồi dậy nổi, ánh mắt của mọi người từ phẫn nộ chuyển sang sùng bái và chờ mong.
Trong quân đội, kẻ mạnh làm chủ, dù cho mọi người đều có lòng muốn công danh lợi lộc, nhưng tuyệt đại đa số đều là những người xuất thân từ những gia đình phổ thông, nên dẫu bọn họ muốn vươn lên cao, thì cũng không hề có sự nóng vội khó lường như các thiếu gia xuất thân trong các gia đình trâm anh thế phiệt, sự đơn thuần như vậy cũng khiến thái độ của họ về tôi lập tức thay đổi trong nháy mắt khi thấy năng lực của tôi.
Sắc mặt của đội trưởng Thân từ từ nóng bừng lên, anh ta được một vài người dìu ngồi dậy, mặc dù cảm thấy bị tôi một chưởng đánh bại rất mất mặt, nhưng trong ánh mắt sáng rực lóng lánh, không hề có một chút ghen ghét căm hận nào, ngược lại còn tràn đầy niềm vui, anh ta cười nói: "Tên nhóc này khá lắm, chẳng trách cậu lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có tư cách để kiêu ngạo".
Mục đích của tôi đã đạt được rồi, không dám gây thù chuốc oán khắp nơi nữa, tôi cười nói: "Đội trưởng Thân chê cười rồi, chỉ là do anh đã hơi khinh địch một chút mà thôi".
Thấy tôi đột nhiên khiêm tốn, mọi người lại càng nhìn tôi với ánh mắt khác, đội trưởng Thân cười ha ha, thẳng thắn vô tư nói tôi không cần phải nói đỡ cho thể diện của anh ta, mặc dù anh ta có khinh địch nhưng năng lực của tôi là không thể nghi ngờ, còn nói mặc dù anh ta đã thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục.
Đội trưởng Thân thẳng thắn bộc trực không khỏi khiến tôi có cảm tình hơn, theo như tôi thấy, quân nhân nên giống như anh ấy, thẳng thắn bộc trực, không giả tạo, không ngại để thể diện sang một bên, thắng là thắng, thua là thua, không già mồm cãi láo, không để bụng thù hận.
Tôi cười với mọi người có mặt ở đó, thực hiện nghi lễ quân đội, nói: "Các vị, tôi xin lỗi vì sự kiêu ngạo khi nãy của mình, thực ra tôi không có ác ý gì, chỉ là bởi vì tôi muốn được nhìn mọi người tập luyện, nhưng lại bị người nào đó sỉ nhục, nên vơ đũa cả nắm anh ấy và mọi người, cho rằng mọi người và anh ấy cũng như nhau đều coi thường người khác, coi thường một chiến binh "không xuất thân từ nhà lính" như tôi, bây giờ tôi mới biết, vốn là tôi đã hiểu nhầm mọi người, mọi người là những quân nhân đường đường chính chính, là bộ đội con em của nhân dân, tôi xin cúi người kính chào các vị".
Lúc tôi nói lời này, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn người tài xế, người tài xế kia bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, mọi người cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, nghĩ chút là biết, bây giờ bọn họ đều biết là do người tài xế đó coi thường tôi, từ đó mới cố ý châm ngòi ly gián, muốn lợi dụng bọn họ để dạy dỗ tôi.
Điều quân nhân ghét nhất là bị người khác đem ra lợi dụng, huống hồ lại còn bị một tên hậu cần bé xíu lợi dụng?
Người tài xế đó bị nhiều ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, đột nhiên cảm thấy bất an, hai tay căng thẳng nắm lại, mồ hôi lạnh ra đầy trán, một câu cũng không dám nói.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không cảm thấy việc mình làm có một chút nào là quá đáng, sự khoan dung của tôi không phải để cho người khác mang ra để sỉ nhục tôi, tôi không so đo với anh ta, nhưng anh ta lại mù quáng gây sức ép, tôi cũng đành tiếp đãi đến cùng, để anh ta biết tôi rốt cuộc là có dễ dây vào hay không.
Lúc này, mọi người đột nhiên tản ra chừa một lối đi, chỉnh đốn tư thế quân trang, đội trưởng Thân dưới sự giúp đỡ của hai người khác cũng đứng lên chỉnh đốn tư thế, có ba người chậm rãi đi tới, tất cả mọi người nghiêm chỉnh đồng loạt thực hiện chào theo nghi thức quân đội, đồng thanh hô: "Xin chào lãnh đạo!"
Tôi biết là lãnh đạo đã đến rồi, cũng nhanh chóng đứng chào theo kiểu quân đội.
Trong ba người này, người đi đầu nhìn khoảng trên năm mươi dưới sáu mươi tuổi, hai người còn lại trông trẻ hơn ông ấy một chút, nhưng cũng khoảng bốn mươi tuổi, ba người trực tiếp đến trước mặt tôi, từng người nhìn tôi giống như đang nhìn một viên ngọc quý vậy, đặc biệt là người đàn ông trên dưới năm mươi sáu mươi tuổi kia, tôi nhìn quân hàm ông ấy đeo trên vai, âm thầm không nói nên lời, biết chắc chắn ông ấy là thủ lĩnh cao nhất ở đây, thái độ càng cung kính hơn. Ông ấy cười lớn, nói: "Cậu nhóc, cậu quen với Tiểu Tô à?"
Tiểu Tô? Tôi sững người, sau đó hiểu ra, người mà ông ấy nói là Tô Quảng Hạ. Nhìn bộ dạng của ông ấy, có lẽ rất thân quen với Tô Quảng Hạ, còn sở dĩ ông ấy vừa đến đã hỏi tôi câu này thì có lẽ là do vừa này thấy tôi dùng chiêu Thϊếp Sơn Kháo, sử dụng chiêu thức này cả nước chẳng có mấy người, cho nên ông ấy đương nhiên sẽ nghĩ đến Tô Quảng Hạ.
Tôi bình tĩnh nói: "Khiến ngài thất vọng rồi, tôi không quen biết Tiểu Tô".
Ông ấy nghe xong, cũng không hề thất vọng, mà cười nói: "Không sao, cho dù bây giờ không quen biết, thì cậu cũng sẽ nhanh chóng được làm quen với cậu ấy thôi".
Tôi giật mình, thầm nghĩ câu nói này đúng là có ý nghĩa, ý ông ấy là ông ấy sẽ nhanh chóng đưa tôi vào đội ngũ của Tô Quảng Hạ sao? Đội ngũ mà Tô Quảng Hạ phục vụ có lẽ là đội lính đặc chủng đặc biệt cấp quốc gia chứ nhỉ? Giống như Phi Ưng lúc đầu, vậy tôi chẳng phải là lập tức được tăng liền mấy cấp sao? Nhìn thấy sự ngưỡng mộ lẫn đố kị của các binh lính khác nhìn tôi, tôi biết dự đoán của mình có lẽ không sai lắm, trong lòng không khỏi có chút dương dương tự đắc, thầm nghĩ tôi cũng chỉ bí quá hóa liều, chọn dùng cách này để thể hiện năng lực của bản thân, quả nhiên là một hành động thông minh, tôi thật khâm phục sự cơ trí thông minh của chính mình. Chỉ là, mặc dù tôi đã thể hiện năng lực chiến đấu ưu tú, nhưng chỉ dựa vào điểm này thôi thì sao ông ấy đã có thể có suy nghĩ gửi tôi đến chỗ Tô Quảng Hạ? Lẽ nào trong đó có ẩn tình gì sao? Chuyện này không phải do ông ấy còn có tâm tư nào khác đó chứ?
Đang suy nghĩ thì người đàn ông trung niên đứng sau vị lãnh đạo kia lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: "Sếp, không phải anh định giới thiệu tên nhóc này cho đội trưởng Tô đó chứ? Quyết định này có phải có hơi qua loa không ạ? Chúng ta bên này chỉ có mười suất, anh lại để một suất cho một tân binh mới đến, mọi người sẽ không hài lòng đâu. Hơn nữa năng lực cận chiến của cậu nhóc này quả thật không tồi, nhưng ở đội lính đặc chủng cấp cao nhất không phải chỉ yêu cầu mỗi năng lực cận chiến đạt chỉ tiêu là được, bọn họ bắt buộc phải là những nhân tài toàn diện, ngoài việc phải có rèn luyện văn hóa trình độ cao hàng ngày ra, còn phải thành thục các kỹ năng như cận chiến, ngụy trang, gài mìn, gỡ mìn, bắn súng, võ thuật, có thể thành thạo sử dụng các khoa học công nghệ cao, ví dụ như lái máy bay, du thuyền, các loại xe địa đình khác nữa". Tôi đương nhiên cũng biết những chuyện này, cho nên mới không nói gì phản bác, ngược lại tôi cảm thấy vô cùng tò mò với "mười suất’ mà họ nói.
Vị lãnh đạo nói với người đàn ông trung niên: "Tham mưu trưởng Lưu, tôi chỉ là mới có suy nghĩ này thôi, chưa gì cậu đã kích động như vậy? Chuyện này tôi còn không biết sao?"
Tham mưu trưởng Lưu vội vàng cung kính nói: "Anh nói phải ạ".
Vị lãnh đạo cười ha ha, nói: "Tôi thấy cậu nhóc này có đôi mắt rất sáng, khi nghe cậu nói những lời vừa rồi, vô cùng nghiêm túc, cũng không hề cảm thấy khó xử, tôi đoán mục tiêu của cậu ta chính là sang bên đó, hơn nữa cậu nhìn cậu ta, tư thế quân nhân khá đạt tiêu chuẩn, còn chuẩn hơn cả mấy thằng nhóc này, khí chất trên người cậu ta lại có vài phần giống với Tiểu Tô".
Ông ấy nói xong, tham mưu trưởng Lưu và người đàn ông trung niên khác cũng nhanh chóng phụ họa theo. Người lãnh đạo này nhìn các binh lính một lượt rồi cười nói: "Các cậu cũng biết, hai tháng nữa vị thần trong mắt các cậu, đội trưởng ‘Tô Quảng Hạ", sẽ đích thân tới để lựa chọn những binh lính phù hợp đưa đi, con người cậu ấy sẽ không phân biệt cậu là binh lính ở cấp thấp hay là binh lính ở cấp trung, cấp cao, chỉ cần là hạt giống triển vọng, cậu ấy đều có thể đưa các cậu đi, sau đó chú trọng đào tạo, nhưng cậu ấy sẽ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, các cậu không cần phải tranh đấu, đã mấy lần rồi, trong đội ngũ của chúng ta vẫn không có ai được lựa chọn, cứ tiếp tục như vậy, cái mặt của lão già tôi đây cũng không biết giấu vào đâu vì các cậu nữa, cho nên các cậu phải vực lên 200% tinh thần tập luyện thật tốt cho tôi, biết chưa?" "Rõ ạ!". Tiếng hô vang trời, giây phút này, trên mặt của tất cả mọi người đều không giấu nổi sự vui mừng, tôi biết mọi người ai cũng muốn được vào đội ngũ của Tô Quảng Hạ, tôi nghĩ Tô Quảng Hạ chắc chắn là một người rất ưu tú, mới có thể khiến mọi người sùng bái như vậy, đều muốn gia nhập vào đội ngũ của anh ấy.
Chẳng có ai muốn làm một thứ cặn bã, cũng không có ai thích bị phân biệt cấp bậc đối xử, càng là những người ở cấp thấp, thì càng dễ mẫn cảm, càng không cam tâm với cái gọi là đãi ngộ không công bằng, vị lãnh đạo này của chúng tôi đã nhìn rõ được điểm này, mới nói ra những lời như vậy, lời của ông ấy nói quả thực có tác dụng cổ vũ tinh thần của các binh sĩ, tôi nghĩ bắt đầu từ hôm nay, trong đội sẽ bắt đầu một đợt huấn luyện khốc liệt rồi. Cuối cùng ông ấy nhìn tôi một cái, cười híp mắt rồi đi, sau khi ông ấy đi, đội trưởng Thân hỏi tôi ở tiểu đội nào, ngữ khí đầy sự thân thiết, xem ra không hề vì một đối thủ mạnh hơn là tôi đây mà cảm thấy bất mãn với tôi, điều này càng khiến tôi thích anh ấy hơn, tôi cười nói: "Tôi cũng không biết, tôi không phải vừa mới đến báo danh sao. Đúng rồi, cơ thể anh thấy thế nào rồi? Nếu thật sự cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải đến phòng y tế kiểm tra nhé, vừa nãy tôi ra hết sức đó".
Đội trưởng Thân nghe vậy, lập tức ôm bụng nói: "Cậu không nói thì tôi không cảm thấy gì, cậu vừa nói là xương bả vai của tôi lại đau khủng khϊếp".
Tôi nghe vậy, lập tức cõng anh ấy lên, nói: "Tôi đưa anh đến phòng y tế".
Anh ấy cũng không từ chối, nói: "Vậy làm phiền cậu rồi, nhân tiện tôi đưa cậu làm quen doanh trại một thể". Cứ như vậy, tôi cõng đội trưởng Thân nhanh chóng rời đi, tôi có thể cảm nhận được anh ấy thật sự rất đau, bởi vì lúc anh ấy trèo lên lưng tôi, cơ thể còn vài lần run rẩy nhè nhẹ, vậy mà anh ấy vẫn cố gắng như không sao, giới thiệu về doanh trại cho tôi, sự nhẫn nhịn này khiến tôi rất khâm phục, sự qua loa đại khái này cũng khiến tôi thêm thích anh ấy hơn.
Tôi nghĩ đến lúc trước ở Phi Ưng, dường như chẳng kết giao được với chiến hữu tri kỷ nào, thầm nghĩ lần này, nếu như có thể, tôi cũng muốn thỉnh thoảng bỏ lại bí mật và nhiệm vụ phía sau, bỏ lại tất cả những tạp niệm, để cùng thử trải qua một cuộc đời quân nhân cùng các anh em tốt.
Sau khi tới phòng y tế, quân y làm kiểm tra cho đội trưởng Thân, sau đó phiền não nói anh ấy bị thương không nhẹ, lục phủ ngũ tạng cũng đã bị thương, một khúc sương sườn đã bị nứt ra. Nghe vậy, tôi thất kinh, không ngờ mình dùng hết lực lại có kết quả như vậy, đột nhiên vô cùng áy náy, liên tục nói xin lỗi đội trưởng Thân. Đội trưởng Thân không hề để tâm nói không sao, còn nói là anh ấy chủ động thách thức tôi, kỹ năng không bằng người, bị thương cũng không có gì phải trách, còn nói tôi còn tiếp tục xin lỗi anh ấy, thì chẳng khác nào đang vả vào mặt anh ấy, tôi lập tức không nói vậy nữa, mà nói với anh ấy: "Thời gian anh dưỡng thương, nhất định sẽ làm nhỡ việc tập luyện của anh, đợi anh khỏe lại, tôi sẽ chỉ anh cách tập luyện của tôi, coi như là đền bù, có được không?"
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy coi thường lời nói của tôi, dù sao phương pháp tập luyện đa số đều na ná giống nhau, tôi nói như vậy, đối với một số người mà nói là hành vi tự phụ, nhưng đội trưởng Thân lại cười nói: "Nếu như cậu tình nguyện đưa phương pháp tập luyện của cậu cho tôi, vậy tôi nhất định sẽ học thật tốt". Nói xong, anh ấy tiếp tục: "Đúng rồi, đợi tôi trở về sẽ hỏi xem cậu được phân bố ở đội nào, nếu như chưa được sắp xếp, tôi sẽ đưa cậu tới đội của tôi, được không?"
Tôi cười nói: "Được chứ, tôi cũng cảm thấy rất hợp với anh".
Anh ấy đưa tay ra, nói với tôi: "Chúng ta nói chuyện nhiều như vậy rồi mà vẫn chưa tự giới thiệu. Tôi lên là Thân Thành Hoa, còn cậu?"
Tôi cũng giơ tay ra bắt tay anh ấy, cười nói: "Tôi tên Nhĩ Hải".
Bắt tay nhau, anh ấy nói: "Rất vui được làm quen với cậu".
"Tôi cũng vậy".
Một đoạn tình bạn kiên định và thắm thiết bắt đầu từ đó.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]