Anh phục vụ kia nói hóa ra tôi là vua liều mạng, chẳng khác gì một Diêm Vương sống.
Tôi cảm thấy câu nói này rất phù hợp để miêu tả tôi của hiện tại bởi vì tôi thực sự không còn sợ chết. Nếu Trần Danh giả còn giữ thái độ như vậy thì có lẽ tôi sẽ thực sự gϊếŧ hắn.
Vì lời đe dọa của Bào Văn nên không ai dám nổ súng, Trần Danh giả thở hổn hển, nói: "Văn Văn, cô đừng quên hắn ta chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi. Lẽ nào cô lại vì hắn mà hi sinh tôi?"
Bào Văn cười lạnh, nói: "Nếu anh ấy là một quân cờ thì anh là cái gì? Anh không phải một quân cờ sao?"
Mặt Trần Danh giả trắng bệch, tức giận nói: "Đương nhiên không phải!"
"Có phải hay không thì trong lòng anh tự biết rõ! Tất cả chúng ta đều chỉ là một quân cờ, cho nên anh không thượng đẳng hơn chồng tôi đâu. Hơn nữa, bố nuôi sắp không nhẫn nhịn anh nữa rồi. Anh lúc nào cũng khăng khăng làm theo ý mình, khiến ông ấy tức giận. Làm như vậy chẳng phải tự đẩy mình vào ngõ cụt sao?" Bào Văn có lẽ đã thực sự tức giận cho nên mới uy hϊếp Trần Danh giả ngay trước mặt tôi. Có lẽ cô ta sợ người của Trần Danh giả sẽ nổ súng nên mới dùng lời lẽ khó nghe như vậy.
Còn Trần Danh giả khi nghe xong những lời này thì như bị chọc vào nỗi đau, hắn ta không nói gì nữa. Đúng vào lúc tôi mất kiên nhẫn, đang định nổ phát súng thứ ba thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664338/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.