Anh phục vụ kia nói hóa ra tôi là vua liều mạng, chẳng khác gì một Diêm Vương sống.
Tôi cảm thấy câu nói này rất phù hợp để miêu tả tôi của hiện tại bởi vì tôi thực sự không còn sợ chết. Nếu Trần Danh giả còn giữ thái độ như vậy thì có lẽ tôi sẽ thực sự gϊếŧ hắn.
Vì lời đe dọa của Bào Văn nên không ai dám nổ súng, Trần Danh giả thở hổn hển, nói: "Văn Văn, cô đừng quên hắn ta chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi. Lẽ nào cô lại vì hắn mà hi sinh tôi?"
Bào Văn cười lạnh, nói: "Nếu anh ấy là một quân cờ thì anh là cái gì? Anh không phải một quân cờ sao?"
Mặt Trần Danh giả trắng bệch, tức giận nói: "Đương nhiên không phải!"
"Có phải hay không thì trong lòng anh tự biết rõ! Tất cả chúng ta đều chỉ là một quân cờ, cho nên anh không thượng đẳng hơn chồng tôi đâu. Hơn nữa, bố nuôi sắp không nhẫn nhịn anh nữa rồi. Anh lúc nào cũng khăng khăng làm theo ý mình, khiến ông ấy tức giận. Làm như vậy chẳng phải tự đẩy mình vào ngõ cụt sao?" Bào Văn có lẽ đã thực sự tức giận cho nên mới uy hϊếp Trần Danh giả ngay trước mặt tôi. Có lẽ cô ta sợ người của Trần Danh giả sẽ nổ súng nên mới dùng lời lẽ khó nghe như vậy.
Còn Trần Danh giả khi nghe xong những lời này thì như bị chọc vào nỗi đau, hắn ta không nói gì nữa. Đúng vào lúc tôi mất kiên nhẫn, đang định nổ phát súng thứ ba thì Trần Danh giả buồn rầu hỏi Bào Văn: "Cô muốn tôi phải làm sao?"
Lúc này, tôi bật cười vì biết mình đã đặt cược đúng. Trần Danh giả thực chất không hề tự tin như vẻ ngoài. Hắn ta muốn ép tôi đến nước đường cùng vì chúng tôi đều là những con cờ. Hơn nữa, con cờ của tôi còn quan trọng hơn con cờ của hắn. Như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ mất đi vị trí của mình, thậm chí còn có khả năng bị vứt bỏ. Vì sợ những việc này xảy ra nên hắn mới cố tình dùng sự ngông cuồng để chứng minh rằng địa vị của hắn cao hơn tôi. Bởi vì sợ hãi nên mới bất chấp nguy hiểm tìm cách gϊếŧ tôi.
Lẽ nào trong mắt hắn, có được sự ưu ái của Tống Vân Hải quan trọng đến vậy? Quan trọng đến nỗi hắn hận không thể gϊếŧ người anh song sinh là tôi? Mà thậm chí, hắn còn sẵn sàng gϊếŧ tôi một cách không hề do dự?
Đang mải mê suy nghĩ thì Bào Văn nhìn tôi, nói: "Trần Danh, không phải tôi muốn làm gì anh mà là chồng tôi muốn làm gì anh mới đúng. Hãy hỏi chồng tôi xem anh phải làm gì mới khiến anh ấy bỏ qua thù hận, không tính toán với anh nữa".
Trần Danh giả cau mày nhìn tôi. Hắn ta là một kẻ rất kiêu ngạo, lại còn cực kỳ ghét tôi nên e là nếu không đến bước đường cùng thì sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước tôi. Nhưng hiện tại, rõ ràng hắn đã rơi vào bước đường cùng. Hắn ta không muốn chết, cũng không muốn Tống Vân Hải vứt bỏ mình nên chỉ còn nước cầu xin tôi tha thứ, xóa bỏ hiềm khích trước đây.
Tôi nhìn hắn với vẻ giễu cợt giống như lúc hắn đến bệnh viện xem tình hình của tôi lúc trước. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi rồi nói hai chữ "xin lỗi". Tiếng xin lỗi của hắn dường như rít lên qua những kẽ răng đang nghiến chặt.
Nghe hắn xin lỗi mà tôi còn tưởng tai mình có vấn đề.
Tôi cười rồi hỏi lại: "Mày nói gì cơ? Nói to lên xem".
Trần Danh giả biết tôi cố tình vặn vẹo hắn nên nét mặt đầy căm hận, nhưng cũng đành ngoan ngoãn lặp lại: "Xin lỗi".
"Nói lớn hơn đi, tao không nghe rõ!", tôi quát, tiếp tục giày vò hắn ta.
Trần Danh giả tức đến nỗi dường như không chịu đựng được nữa, hắn ta hung hãn nói: "Mày ... "
Tôi hất hàm, nhìn hắn với vẻ khinh miệt, hỏi: "Tao làm sao?"
Trần Danh giả hít một hơi thật sâu, nén cơn giận đang tuôn trào như núi lửa lại, hét to: "Xin lỗi! Tôi sai rồi!"
Hắn hét rất to, tất cả mọi người trong nhà hàng lúc đó đều nghe thấy rõ ràng. Lúc này, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi. Ai cũng không thể ngờ một người có địa vị cao, lại còn rất ưu tú như hắn đi xin lỗi một kẻ đã đeo khẩu trang vẫn không hết xấu như tôi. Tôi cười rất to, cười như điên.
Bào Văn lo lắng nhìn tôi, dịu giọng nói: "Chồng à, anh xem, anh ta đã xin lỗi anh rồi. Anh thắng rồi".
Tôi xoay đầu lại nhìn Bào Văn, hỏi cô ta: "Cô nói gì cơ? Cô nói tôi thắng rồi sao? Không phải tôi nghe nhầm đấy chứ?"
Nói xong, tôi không thèm để ý đến vẻ mặt khó chịu của Bào Văn mà quay sang nhìn Trần Danh giả. Mặt hắn đỏ ửng, nét mặt của kẻ vừa phải chịu nhục nhã ê chề. Tôi nói: "Mày năm lần bảy lượt hại tao suýt chết. Mày nghĩ một câu xin lỗi là xong chuyện sao? Để tao nói cho mà biết, tao không chấp nhận lời xin lỗi này!"
Nghe tôi nói như vậy, Trần Danh giả cảm thấy mình bị đùa bỡn, tức đến nỗi muốn nổ tung, hắn hét lên: "Mẹ nó, tao đã giữ thể diện cho mày mà mày còn không biết điều à?"
Tôi nói: "Tao không cần cái thể diện mày cho đấy rồi sao? Giỏi thì tới đây chơi với tao, mày dám không? Mày có đủ khả năng làm thế không?" Trần Danh giả vừa lườm tôi vừa thở hồng hộc, hai mắt hắn như sắp tóe lửa đến nơi, hắn nắm chặt bàn tay đến nỗi các khớp xương kêu răng rắc.
Bào Văn tìm cách trấn an tôi: "Chồng à, em biết anh đang rất tức giận, nhưng anh xem, anh ta đã bị thương, cũng đã phải chịu sự trừng phạt thích đáng và xin lỗi anh rồi. Hay là anh hãy khoan hồng độ lượng, coi như là vì tương lai của chính mình mà tha thứ cho anh ta một lần".
Tôi cười lạnh nhìn Bào Văn, cô ta biết mình đuối lý, lại còn bị tôi bắt được đang cùng kẻ khác "hẹn hò" nên không dám nói gì nữa vì sợ tôi sẽ tức giận thêm.
Trần Danh giả hỏi tôi rốt cuộc muốn thế nào?
Tôi hỏi lại với giọng châm biếm: "Rất muốn được tha thứ sao?"
Trần Danh giả nghiến răng, mắt trợn tròn lên vì tức giận. Dường như hắn muốn bật lại tôi nhưng cuối cùng chỉ có thể hỏi với vẻ bất lực và buồn phiền: "Đúng vậy, muốn tôi phải làm sao?" Tôi nhìn hắn, nói rõ ràng rành rọt từng chữ: "Quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin đi!"
Trước đây, rất nhiều lần tôi bị kẻ khác ép phải quỳ nên tôi biết rõ hơn bất cứ ai, đối với một người đàn ông, phải quỳ là một nỗi nhục nhã đánh thẳng vào lòng tự trọng. Đặc biệt, đối với những người kiêu ngạo thì bị kẻ khác bắt quỳ xuống chẳng khác nào đang ép hắn phát điên".
Mà Trần Danh giả lại là loại người kiêu ngạo này. Hắn ta nghe xong lời tôi nói thì tức giận không lời nào tả xiết. Cả người hắn run lên bần bật, đôi mắt đỏ long sòng sọc hằn lên những tia máu nhìn rất đáng sợ. Hắn cắn chặt răng, tức giận hét lớn: "Mày mơ đi! Dù tao có chết cũng không quỳ trước mặt tên rác rưởi như mày!"
Bào Văn thực sự hoảng hốt, cô ta đưa tay lay cánh tay tôi. Tôi lạnh lùng hỏi: "Ý mày là tao có thể nổ súng gϊếŧ mày?" Trần Danh giả như phát điên, hắn gầm lên: "Đúng vậy! Sau đó người của tao cũng sẽ nổ súng gϊếŧ mày!"
Trần Danh giả dứt lời, người của hắn đều nâng súng ngắm thẳng vào tôi, chỉ cần tôi nổ súng bắn là sẽ gϊếŧ tôi ngay lập tức. Lúc này, cục diện rơi vào bế tắc.
Chính vào lúc đó, cửa mở ra, một giọng nói lạnh như băng cất lên: "Gϊếŧ ai cơ? Ai cho mày cái quyền đó?"
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đó. Nhìn ông ta có vẻ gì đó rất cương nghị, không hề dễ đoán chút nào. Ông ta khiến người khác cảm thấy mình là một người vừa nghiêm khắc lại vừa âm hiểm. Tim tôi bỗng đập mạnh, lẽ nào đây chính là Tống Vân Hải?
Vừa nghĩ đến đây thì tôi nghe tiếng Bào Văn mừng rỡ gọi: "Bố nuôi!"
Quả nhiên người đó là Tống Vân Hải. Trong lòng tôi rất mừng rỡ, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng ép được ông ta lộ diện. Nói thật, tôi rất muốn biết ông ta mồm ngang mũi dọc ra sao. Hôm nay vừa gặp, tôi đã phát hiện ra trông ông ta không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình.
Trong lúc tôi quan sát Tống Vân Hải, ông ta cũng quan sát lại tôi. Thấy tôi nhìn ông ta chằm chằm, ông ta cau mày, tỏ vẻ không hài lòng. Tôi biết ông ta không thích thái độ không biết trên dưới này của tôi.
Lúc đó, Bào Văn vội kéo tôi, nói: "Chồng, đây chính là bố nuôi của chúng ta, mau gọi ông ấy một tiếng bố nuôi đi".
Tôi tỏ vẻ thất vọng, không thèm quay mặt lại nhìn ông ta rồi nói: "Bố nuôi".
Trong đầu tôi còn đang bận phân tích, câu vừa nãy của Tống Vân Hải là nói với tôi hay nói với Trần Danh giả.
Đối nghịch hoàn toàn với sự không vui của tôi, lúc nhìn thấy Tống Vân Hải, Trần Danh giả cực kỳ vui mừng. Hắn nhìn ông ta với ánh mắt vô cùng sùng bái như thể ông ta chính là tổ tông nhà hắn vậy. Hắn niềm nở, nói: "Bố nuôi, sao bố lại đến đây?" Tống Vân Hải lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Có kẻ định gϊếŧ đứa con trai nuôi tao yêu quý, tao có thể không đến hay sao?"
Câu nói này của ông ta khiến tôi yên tâm ngay, bởi tôi biết giữa tôi và Trần Danh giả, Tống Vân Hải đã chọn tôi. Điều này cũng có nghĩa đối với bọn họ, tôi quan trọng hơn Trần Danh giả. Vậy là tôi có thể yên tâm rồi! Tôi nhìn sang Trần Danh giả, sắc mặt hắn rất khó coi, trong mắt hắn còn có vẻ sợ hãi. Tôi biết hắn cũng giống như tôi, đã hiểu rõ lựa chọn của Tống Vân Hải.
Tống Vân Hải từ từ bước tới trước mặt tôi, nói với vẻ vô cùng ân cần, yêu thương: "Tiểu Hải, bố biết con rất tức giận. Tuy nhiên, dù có tức giận thì cũng không thể lấy sức khỏe mình ra làm trò đùa. Con vẫn còn đang bị thương mà lại còn tự giày vò bản thân như thế này thì đến cả người sắt cũng phải ngã quỵ thôi. Con không biết trân trọng bản thân như vậy, người làm bố nuôi này cảm thấy rất đau lòng. Hơn nữa, Văn Văn cũng rất lo cho con". Bào Văn gật đầu, nói: "Đúng vậy, chồng à, hiện giờ sức khỏe anh còn yếu, không nên tức giận nữa. Em sẽ đưa anh tới bệnh viện".
Tôi cười lạnh, nói: "Vậy theo ý của các người thì tôi phải nhắm mắt cho qua chuyện này sao?”
Tống Vân Hải khẽ cau mày, sau đó ông ta nhìn Trần Danh giả. Dưới cái nhìn sắc bén của ông ta, Trần Danh giả cúi gằm mặt xuống, không dám lỗ mãng như lúc nãy. Tống Vân Hải tức giận, nói: "Còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận tội với anh mày?"
Nghe xong, Trần Danh giả dường như hoàn toàn sụp đổ. Tôi nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng còn hắn nhìn lại tôi bằng đôi mắt phẫn uất vô cùng. Thấy Trần Danh giả vẫn cố chấp không chịu quỳ xuống, Tống Vân Hải chẳng thèm để ý đến đám đông xung quanh mà một cước đạp mạnh vào đầu gối Trần Danh giả. Trần Danh giả vốn đã bị thương nay lại nhận thêm một cước nên quỳ rạp ngay xuống đất. Lúc đó, tôi bất chợt cảm thấy có chút đau lòng. Tống Vân Hải bước tới, cho Trần Danh giả một bạt tai, quát lên: "Mày dám không nghe lời tao sao?"
Lúc này, Trần Danh giả dường như không chịu được nữa. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thậm chí còn có người nhìn hắn với ánh mắt cảm thông. Hắn không còn là vua của thế giới ngầm ở Nam Kinh phong độ ngời ngời như người ta thường đồn thổi, mà lại là thứ sâu bọ bị người khác đánh đập nhưng một lời kêu than oán trách cũng không dám thốt ra. Lúc này, tôi thực sự cảm thấy có chút thương cảm dành cho hắn.
Nhìn động tác lúc nãy của Tống Vân Hải, không khó để nhận ra đây chính là động tác quen thuộc của ông ta. Có nghĩa là, rất có thể ông ta thường xuyên đánh đập, bạo hành Trần Danh giả. Tôi không thể không nghĩ tới việc Trần Danh giả có lẽ từ nhỏ đã bị đánh đập như vậy. Nếu đúng như vậy, nhân cách hắn lệch lạc là việc hết sức bình thường. Dù chúng tôi là anh em cùng chung huyết thống nhưng Trần Danh giả vì bị bạo hành mà trở thành người như vậy khiến tôi cảm thấy nỗi hận trong lòng dành cho hắn đã vơi bớt đi vài phần. Nhưng sau đó, tôi vẫn quyết không nương tay, bởi một người dù có phải chịu bao nhiêu bất hạnh thì cũng không thể lấy đó làm lý do để đi hãm hại người khác. Trần Danh giả, cũng là em trai tôi, nếu như hắn chỉ hại một mình tôi thì tôi có thể bỏ qua. Nhưng hắn trăm lần, vạn lần không nên đụng tới những người anh em cùng tôi vào sinh ra tử, không nên động tới những người phụ nữ mà tôi yêu thương. Cho nên, dù hắn có tội nghiệp đến đâu đi nữa, dù trong lòng tôi đồng cảm với hắn như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không mềm lòng,
Trần Danh giả nhìn về phía tôi, từ từ quỳ thẳng gối trước mặt tôi. Lúc đó, tất cả khí phách của hắn đều đã không còn. Hắn lí nhí nói: "Anh, em sai rồi. Sau này em sẽ an phận, sẽ không làm hại anh nữa. Xin anh đừng giận em, hãy tha thứ cho em, cho em một cơ hội làm lại".
Nhìn Trần Danh giả, tôi biết mình đã thắng rồi. Nhưng chiến thắng này không hề khiến tôi vui sướng chút nào.
Bào Văn vội vã khuyên tôi, nói Trần Danh giả đã làm theo yêu cầu của tôi nên tôi đừng tức giận nữa. Cô ta còn nói Tống Vân Hải đã giúp tôi xả hận, nói ông ta rất quan tâm đến đứa con nuôi là tôi nên tôi đừng vì một phút nóng giận mà làm tổn hại đến tình phụ tử. Tôi từ từ thở dài nhìn Tống Vân Hải. Lúc này, trên mặt ông ta hiện ra nét cười rất cổ quái. Ông ta nhìn Trần Danh giả như thể đang nhìn một món đồ chơi mà mình có trong tay,
Tôi nói: "Bố nuôi, con xin lỗi, hôm nay con đã quá lỗ mãng".
Tống Vân Hải cười ha ha, nói: "Không sao, làm người thì ai chẳng có lúc tức giận. Có điều, nam tử hán đại trượng phu cầm lên được thì bỏ xuống được. Biết nhìn xa trông rộng thì không có gì là không tốt cả".
Tôi tỏ vẻ giác ngộ, nói: "Con hiểu rồi".
Sau đó, Tống Vân Hải tiếp tục ân cần hỏi han tôi một lượt. Tôi ngoan ngoãn đứng đó, ông ta hỏi câu gì tôi trả lời câu đó. Trong lúc đó, Trần Danh giả vẫn quỳ dưới đất, máu chảy ngày càng nhiều, gương mặt cũng ngày càng trắng bệch. Tống Vân Hải nhìn hắn với vẻ chán ghét rồi kêu người đưa hắn tới bệnh viện.
Đợi khi Trần Danh giả đã được đưa tới bệnh viện, Tống Vân Hải cười ha ha nói: "Tiểu Hải, con đã bị thương nên bây giờ nên chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Sau khi con khỏe lại, bố nuôi sẽ giao cho con nhiệm vụ mới".
Lại có nhiệm vụ mới sao?
Tôi nói: "Con không sao, bố nuôi. Nhiệm vụ mới là gì ạ?"
Tống Vân Hải cười với vẻ bí hiểm, nói: "Bố muốn con giành được hạng nhất trong cuộc so tài của lính đặc nhiệm".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]