Tôi lấy con dao từ trong túi ra, chậm rãi đi đến chỗ người nọ, anh Đậu và Triệu Côn Bằng liền đi theo bên cạnh tôi. Chỉ vài bước tôi đã đến trước mặt người nọ, bảo Triệu Côn Bằng giữ hắn lại, còn anh Đậu cầm lấy tay hắn lên, sau đó đâm mạnh con dao vào lòng bàn tay hắn, học theo điệu bộ của Đoàn Thanh Hồ, rạch con một đường từ lòng bàn tay hắn, nháy mắt hơn phân nửa bàn tay của hắn đã rơi xuống, máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong, người này đã đau đến thấu tim gan kêu la thảm thiết, xung quanh chỉ còn lại một trận tiếng hít thở.
Tôi hỏi: "Bây giờ đã tin chưa?"
Người nọ vội vã gật đầu, tôi rút con dao ra, liếm nhẹ vết máu trên lưỡi dao, trong lúc mọi người đang hoảng sợ, tôi cầm con dao chậm rãi lau lên người của hắn, lúc này, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn tôi đã thay đổi, như là đang nhìn một con quái vật.
Những người này tuy rằng đều rất giỏi, nhưng đối với bọn họ mà nói, những ngày tháng chém giết lẫn nhau đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, bọn họ đều đã quen sống trong vinh hoa phú quý mấy mươi năm, an khang ổn định, ngoài sự cao ngạo của người bề trên ra, thì đã chẳng còn sự khát máu của năm đó rồi. Hơn nữa, bọn họ tiếc mạng sống, rất sợ chết, cho nên tôi mới dám bí quá hoá liều, dùng cách thức này đe dọa bọn họ, nếu không, nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664173/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.