Chương trước
Chương sau
Hét xong câu này, tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi nhà Tô Nhược Thủy, đến khi tôi lao xuống lầu, thì chui thẳng vào xe của Tống Giai Âm, trầm giọng nói: "Có thể dẫn tôi đi không?"



Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Tiểu Vũ, lái xe."



Tôi cúi đầu mất hồn mất vía, nhớ lại những kỉ niệm đẹp của tôi và Tô Nhược Thủy, nhớ lại những lúc cận kề cái chết chúng tôi đã cùng nhau trải qua, sự chua xót trong lòng không ngừng trào dâng, thì ra, những lời ngon tiếng ngọt, những thề non hẹn biển ấy đều là giả, tôi dùng trái tim ấm áp, dùng sự nhiệt tình, đổi lại được một trái tim lạnh lùng, kiên cố như sắt đá.





Tống Giai Âm hỏi: "Khó chịu?"



Giọng cô ấy rất hay cứ như tiếng trời vậy, tôi bỗng chốc tỉnh táo lại, gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi có phải rất đáng cười không, như một thằng hề."



Cứ tưởng Tống Giai Âm sẽ an ủi tôi, không ngờ cô ấy lại nói thẳng: "Hơi hơi."





Tôi ngẩn người, nhưng không khó chịu vì sự thẳng thắn của cô ấy, ngược lại lại thấy hơi vui vui, vì tôi cảm thấy sự thẳng thắn của cô ấy rất đáng yêu.



Tâm trạng tôi chợt tốt hơn nhiều, nhìn Tống Giai Âm, tôi hỏi: "Giờ tôi có thể hỏi chị một vấn đề không?"



Tống Giai Âm gật đầu nói: "Đương nhiên nhưng trước đó, cậu tốt nhất nên tháo tóc giả xuống đi,"



Tôi chợt nhớ ra tôi mẹ nó vẫn mặc bồ đồ nữ, ngoài đôi giày cao gót đi đường quá mệt nên cởi ra từ lâu ra, thì tôi vẫn đội tóc giả, mặc cái váy, vội vàng kéo tóc gải xuống, kết quả là động vào vết thương của tôi, đau đến mức tôi nhe răng trợn mắt.



Ánh mắt Tống Giai Âm bỗng thay đổi, trầm giọng nói: "Đi bệnh viện."



Lần đầu tiên tôi thấy trên mặt Tống Giai Âm xuất hiện biểu cảm nghiêm túc đến vậy, sợ hết hồn, nhưng khi nghe thấy cô ấy bảo lái xe đến bệnh viện, một dòng nước nóng tràn về tim, thay thế phần nhục nhã nhận được từ chỗ Tô Nhược Thủy.



Tống Giai Âm cau mày, hỏi: "Cậu không đau?"



Tôi nhăn nhó nói: "Đau chứ, sao có thể không đâu, lúc trước tôi còn bị đập cho ngất nữa, nhưng chắc là bị đánh quen rồi, giờ tôi sắp luyện thành thép rồi, dù có đau cũng chỉ đau một lúc đó thôi, sau đó không đau đớn gì nữa."



Mắt Tống Giai Âm nhìn tôi chằm chằm, rồi thở dài, nói: "Đúng là bé hồ lô thép."



Lời của cô ấy khiến tôi cười ha ha, cười một lúc lại muốn khóc, tôi nói: "Tôi không giỏi đánh đấm, cũng không có gia thế hùng hậu, không có chỗ dựa, nếu đến cả chút đau đớn này cũng không chịu được thì tôi đã cuốn gói khỏi Nam Kinh từ lâu rồi."



Tống Giai Âm thản nhiên nói: "Thứ cậu muốn, cậu không có, sau này cậu sẽ có hết."



Nhìn cô ấy, tôi nhận ra mình đã dám nhìn thẳng cô ấy, hơn nữa tôi rất thích nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, vừa đắm chìm đã không thể rời đi, cũng không nỡ rời đi, tôi gật mạnh đầu, nói tôi sẽ cố gắng, nếu không tôi cũng có lỗi với sự tấm lòng của cô ấy.



Nói đến đây, tôi nói: "Nhưng mà, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại đối xử với tôi tốt vậy, tại sao Tô Nhược Thủy nói cô đã đến Nam Kinh tìm tôi từ lâu rồi, việc này là thật sao?"



Nói đến đây, mặt tôi hơi đỏ, cứ cảm thấy lời này hơi mập mờ.



Tống Giai Âm lại không có phản ứng gì, bị tôi vạch trần lời nói dối của cô ấy trước kia, cô ấy cũng không xấu hổ gì cả, mà chớp đôi mắt xinh đẹp, nói: "Cô ta không lừa cậu, tôi đúng là đã chú ý cậu từ rất lâu, còn về nguyên nhân, đợi khi nào cậu trưởng thành tự nhiên tôi sẽ nói với cậu."



Đây có tính là nhử mồi không? Tôi nhìn cô ấy, tim đập như đánh trống trận, nhớ đến Tô Nhược Thủy, tôi thậm chí còn hơi sợ, sợ Tống Giai Âm cũng giống cô ấy, lại gần tôi cũng vì mục đích nào đó, tôi đã bị lừa dối và tổn thưởng sâu sắc một lần rồi, không một lại bị một người phụ nữ khác đối xử như vậy nữa, nghĩ đến đyâ, lòng tôi dâng lên chút cảnh giác.



Tống Giai Âm dường như biết tôi đang nghĩ gì, cười khẽ, nói: "Có lòng cảnh giác là việc tốt."





Suy nghĩ của tôi bị vạch trần, đột nhiên mặt đỏ tía tai, tôi cúi đầu, nói nhỏ trên đời này không có lừa dối thì tốt quá.







Tống Giai Âm cười, nói: "Cậu còn vấn đề gì không, hỏi luôn đi."







Tôi nhìn cô ấy không tức giận vì sự đề phòng của tôi, hơi yên tâm, hỏi: "Cô biết Tô Nhược Thủy có vấn đề từ bao giờ, còn nữa, lúc đầu sao cô lại bảo tôi tiếp cận, lôi kéo cô ấy?"







Tống Giai Âm lạnh nhạt nói: "Ngay từ đầu tôi đã biết cô ta có vấn đề, để cậu tiếp cận cô ta là vì để cậu phát hiện bí mật của cô ta, nhận được rất nhiều tin tức cậu không biết từ chỗ cô ta, nhưng không ngờ..."




Cô ấy không nói tiếp, chỉ vừa thương hại vừa cười như không cười nhìn tôi một cái, tôi bỗng xấu hổ vô cùng. Tôi biết, Tống Giai Âm không ngờ tôi sẽ yêu Tô Nhược Thủy, chìm vào sắc đẹp không thể thoát được. Nhưng tôi rất tò mò, Tống Giai Âm rốt cuộc muốn tôi biết điều gì từ Tô Nhược Thủy.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.