Đúng lúc tôi chịu đả kích sâu sắc, thì Dương Phàm Khôn cầm ly rượu đi tới.
Dương Phàm Khôn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, chúc mừng cô được như nguyện."
Bào Văn cười với hắn, nâng ly chạm cốc với hắn, nói: "Dương đại thiếu gia, chung vui."
Hai người nhìn nhau cười, nâng ly uống rượu, bộ dáng này có cảm giác cấu kết với nhau làm việc xấu.
Tôi nghĩ bụng quả nhiên là cá mè một lứa.
Lúc này Bào Văn ra ngoài cửa tiếp khách, còn lại tôi và Dương Phàm Khôn đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí khá là lúng túng.
Dương Phàm Khôn nói bằng giọng mỉa mai: "Trần Danh, vẫn chưa chúc mừng cậu, từ giờ về sau giữ chặt chỗ dựa vững chắc Bào Văn này, trở thành một thằng đàn ông bám váy đàn bà thực sự, kẻ ăn bám."
Giọng hắn rất to, khiến mọi người xung quanh ghé mắt nhìn, mọi người đều nhìn tôi khinh thường, trong đám đông còn vang lên tiếng cười nhạo. Tôi biết thằng ranh này cố ý, muốn khiến tôi mất mặt, nếu là tôi trước đây có lẽ đã co giò chạy từ lâu rồi, bây giờ, tôi lại không bỏ chạy mất mặt như thế nữa.
Tôi bước lại gần Dương Phàm Khôn thêm một bước, nói: "Dương đại thiếu gia, hâm mộ đúng không? Dù sao làm kẻ ăn bám, tôi có tư cách hơn anh."
Dương Phàm Khôn tái mặt nói: "Mặt dày vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664007/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.