Trần Nhã cười an lòng, nhưng nước mắt lại rưng rưng.
Không lâu sau, tôi được Bào Văn dẫn đến một phòng nghỉ, cô ta thì quay về phòng hóa trang của mình. Tôi bò ra bàn mơ màng muốn ngủ, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, nói: "Dương đại thiếu gia, hương vị của Tô Nhược Thủy thế nào?"
Ngừng một lát, giọng nói này lại vang lên: "Yên tâm đi, Trần Danh đã bị tôi chuốc rất nhiều rượu, giờ chắc đã ngủ say bí tỉ rồi, không quấy rối việc tốt của anh đâu."
Đây là giọng của Bào Văn, mà tôi vừa nghe được lời này, não đột nhiên nổ tung, tôi bật dậy, lao thẳng ra cửa, tai tôi vẫn vang vọng cuộc nói chuyện của Bào Văn và Dương Phàm Khôn dưới lầu. Lúc Dương Phàm Khôn chúc mừng cô ta được như nguyện, cô ta không nói cảm ơn, mà nói 'anh cũng vậy', lúc ấy tôi không cảm thấy gì. Giờ mới nhận ra đó là ám hiệu của hai bọn họ, ý là Bào Văn có được tôi, Dương Phàm Khôn có được Tô Nhược Thủy.
Liên tưởng đến việc Tô Nhược Thủy đột nhiên biến mất, Dương Phàm Khôn lại một mình lén lút lên tầng hai, thêm cả câu vừa nãy nghe được, tôi bỗng hiểu ra tất cả!
Hai kẻ bụng dạ khó lường này, thế mà lại muốn động vào chị Thủy của tôi trong hôn lễ của chính tôi!
Tôi vừa sợ vừa phẫn nộ, nếu chị Thủy của tôi bị tên súc sinh đó làm bẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664012/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.