Còn về phía tôi, ngoài việc tối qua để lại một bức thư cho Tô Nhược Thủy, có nhắc đến việc này ra thì không có ai khác biết cả, tôi tin chị Thủy sẽ không nói chuyện này ra.
Bào Văn đột nhiên cười một cách quái đản, tôi hỏi cô ta cười gì? Cô ta nói: "Tôi à, cười cậu ngây thơ."
Lời này nghe vào tai khiến tôi cực kì khó chịu, tôi cứ cảm thấy cô ta đang ám chỉ gì đó.
Lúc này, Bào Văn dừng xe lại, nói: "Đi thôi."
Tôi nhìn nhà cô ta một cái. Lòng khổ không chịu được, với tôi mà nói, nhà cô ta đúng là địa ngục, tôi không muốn bước vào chút nào. Tôi nói với lái xe: "Cậu về trước đi, nói với các anh em, anh Đậu không sao hết, sẽ được thả ra nhanh thôi."
Cậu ấy gật đầu, nhảy xuống xe chạy đi.
Tôi và Đoàn Thanh Hồ cùng đến nhà Bào Văn, vừa vào trong, đã thấy Trần Nhã đứng ở đó, trong tay còn cầm một bộ com lê, trên sô pha còn để một cái quần, giày da, thắt lưng, đồng hồ mới.
Những thứ này vừa nhìn đã biết vô cùng đắt đỏ.
Thấy tôi vào, mắt Trần Nhã xẹt qua cảm xúc phức tạp, đôi môi nở nụ cười ấm áp, nói: "Đến rồi? Trần Danh, cậu qua đây thử đi, đây đều là quần áo tôi đến trung tâm thương mại chọn cho cậu, cậu xem có hợp không?"
Tôi nhìn Trần Nhã với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664004/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.