Nỗi đau khiến tôi chỉ muốn nói một câu thật khí phách: "Tôi không muốn!" Nhưng hiện thực ở ngay trước mắt, tôi không thể không thỏa hiệp, tôi nhắm mắt, gật mạnh đầu, nói: "Được."
Bào Văn xoa mặt tôi như xoa mặt con chó, con mèo, dịu dàng rặn ra một chữ: "Ngoan."
Nhưng trong giọng điệu dịu dàng thế này ẩn giấu sát khí mãnh liệt.
Tôi chỉ cảm giác ở trước mặt cô ta, mình đúng là một con chó đáng thương ngoe nguẩy đuôi, mặc cho cô ta sỉ nhục, điều khiển. Tôi biết, nếu chúng tôi tái hôn, cô ta chắc chắn sẽ hành hạ tôi tàn nhẫn như trước kia. Tôi sẽ lại một lần nữa sống không bằng chết.
Thậm chí tôi không dám ngẩng đầu nhìn Hồng Nhan, vì tôi cảm thấy mình quá mất mặt, không còn mặt mũi nào nhìn chị ấy.
Lúc này, Bào Văn hỏi Diệp Phong: "Giờ tôi có thể dẫn chồng tôi đi chưa?"
Diệp Phong khinh thường nhìn tôi một cái, nói: "Được, nhưng Bào Văn này, mắt cô cũng kém thật đấy, với thân phận và ngoại hình của cô, có thể chọn người rất ưu tú, có thể giúp cô nhanh chóng đứng vững ở Nam Kinh, nhưng cô lại cứ chọn thằng này, tôi thấy tiếc thay cho cô."
Bào Văn lạnh nhạt nói: "Đến cả người phụ nữ anh vừa mắt cũng bằng lòng đưa tay cho Trần Danh, xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì cậu ta, tôi chọn cậu ta thì có gì mà đáng tiếc chứ?"
Câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664000/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.