Lúc này, tôi đột nhiên phát hiện chúng tôi thực sự đi đến đường cùng rồi. Nhưng tôi không hiểu, rốt cuộc là ai tiết lộ kế hoạch của tôi? Chẳng lẽ là có nội gián trong nhóm chúng tôi?
Diệp Phong hùng hổ hét: "Bắt hai người họ lại!"
Mọi người ngay lập tức xông đến, Hồng Nhan xông ra khỏi vòng vây, bỗng chắn trước người tôi, lạnh lùng nói: "Muốn động đến cậu ấy, thì bước qua cửa của tôi đã!" Nói xong, chị ấy vậy mà lại xông thẳng đến chỗ Diệp Phong, Diệp Phong lùi lại một bước, tiếp đó, kẻ vẫn luôn đứng sau hắn xông lên, thoáng cái đã đánh nhau với Hồng Nhan.
Vừa nhìn bộ dáng kẻ này đã biết hắn là người luyện võ, lòng tôi lạnh đi, nghĩ đến lời của Diệp Phong, nghĩ đến con đường bị chặn, tôi đột nhiên mệt mỏi, bi ai nghĩ, nhân vật nhỏ bé chính là nhân vật nhỏ bé, cuối cùng mẹ nó vẫn không trở mình được.
Đám người lao đến tôi, tôi cầm ống tuýp khua lung tung, nhưng ống tuýp bị người ta cướp đi rất nhanh, ngay sau đó, tôi bị bọn chúng ấn xuống đất, Diệp Phong nhận ống tuýp, nhìn tôi nói: "Nghe nói ngày trước đầu cậu từng bị thương? Lạ thật, đầu bị thương thì đáng ra phải chết chứ, sao vẫn chưa chết nhỉ?" Nói xong, hắn giơ ống tuýp đập về phía tôi.
Tôi cảm thấy tim mình cũng sắp ngừng đập rồi, nhắm mắt chờ chết.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên âm thành rừm rừm bên tai, tôi mở bừng mắt, chỉ thấy một hàng xe dừng ở chỗ không xa, sau đó, một bóng người quen thuộc nhảy xuống xe, cô ta mặc một chiếc áo hai dây, quần soóc bò, gợi cảm nóng bỏng, cô ta chính là Bào Văn.
Bào Văn nhìn tôi nằm trên đất, lạnh lùng nói một câu khiến tôi không thể tin nổi.
Cô ta nói: "Tôi đến dẫn chồng tôi về!"
Bào Văn vậy mà lại nói cô ta đến dẫn chồng đi, lúc nói lời này, cô ta nhìn tôi chằm chằm, khiến lòng tôi rối loạn.
Cô ta vừa gọi tôi là gì? 'Chồng'? Mụ điên này, rốt cuộc đang làm gì thế?
Lúc này Hồng Nhan đấm một phát lên ngực kẻ kia, kẻ kia đột nhiên lùi lại phía sau liền mấy bước, thế mà lại ngồi bệt xuống đất luôn, ngực dính vệt máu lớn. Bàn tay xinh đẹp của Hồng Nhan vừa lật, miếng dao lam trong tay bắn ra một chuỗi máu, chị ấy lạnh lùng nói: "Không biết tự lượng sức mình, nếu hai năm trước, mày gặp tao thì chắc chắn tao đã lấy mạng mày!"
Sự chú ý của tôi đột nhiên bị Hồng Nhan thu hút, chị ấy xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt, trong đôi mặt vậy mà lại có mấy phần sát khí, đây là hình ảnh mà tôi chưa bao giờ thấy ở chị ấy, nói thực lòng, tôi thậm chí còn thấy hơi sợ chị ấy thế này.
Diệp Phong dường như cũng không ngờ Hồng Nhan lại giỏi như vậy, sững sờ một lúc lâu không nói gì.
Bào Văn có vẻ rất không hài lòng vì mình bị lờ đi, cười khẩy nói: "Giỏi đánh nhau thì sao? Tôi không tin cô dựa vào năng lực bất phàm là có thể bảo vệ em gái Trần Danh bình an, có thể cứu Dương Siêu khỏi nước sôi lửa bỏng, có thể giúp đám anh em của hắn thoát kiếp ngồi tù."
Nghe lời này, lòng tôi lạnh lẽo. Bào Văn đứng trước mặt Diệp Phong, giơ tay ra cướp ống tuýp trong tay hắn, nói: "Diệp đại thiếu gia, anh vừa từ nước ngoài về nước, huênh hoang thế này có phải là không hay lắm không?"
Sắc mặt Diệp Phong xám xịt, lạnh lùng liếc nhìn Bào Văn, nói: "Bào Văn, cô chỉ vừa mới đứng vững ở Nam Kinh, dám nói chuyện với tôi thế này, chẳng lẽ không huênh hoang sao?"
Bào Văn không tiếp lời, mà lấy điện thoại ra, bấm số, sau đó, cô ta đưa điện thoại cho Diệp Phong, Diệp Phong cau mày, cầm điện thoại, sau đó biểu cảm hơi thay đổi.
Nhân lúc Diệp Phong nghe điện thoại. Bào Văn ngồi xuống, đánh giá tôi đang trong trạng thái vô cùng chật vật thật cẩn thận, tôi có cảm giác không còn mặt mũi nào cả, vì với tôi mà nói, để Bào Văn nhìn thấy sự sa sút của tôi là một loại sỉ nhục, vậy mà lần nào cô ta cũng thấy hết sự bối rối của tôi, không chỉ vậy, cô ta còn hay 'dang tay giúp đỡ', có điều mỗi lần đều không có ý tốt gì.
Tôi cúi đầu, nghe thấy Bào Văn hỏi: "Muốn sống không?"
Tôi không nói gì.
Bào Văn lại hỏi: "Muốn để em gái, các anh em của cậu, Tô Nhược Thủy sống không?"
Tôi giật mình, sau đó gật mạnh đầu nói: "Muốn."
Bào Văn nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào cô ta, nói khẽ: "Muốn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, tái hôn với tôi, được không?"
Khoảnh khắc này, cô ta nhìn tôi từ trên cao, tôi cảm giác hơi thở mạnh mẽ của cô ta sắp nuốt chửng tôi rồi. Mặt tôi nóng phừng phừng, trong lại thấy rất tủi thân, đặc biết là ở trước mặt Hồng Nhan, đột nhiên tôi thấy lòng tự trọng của mình như bị Bào Văn xé tan, vứt xuống đất, rồi giẫm nát vụn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]