Sau đó tôi đi xuống lầu, vừa nãy tôi muốn nói với Hoàng Tam có thể trong quán bar có nội gián, nhưng tôi lại không nói ra, làm người không thể quá thông minh, như vậy sẽ dễ khiến Hoàng Tam nãy sinh lòng nghi ngờ với tôi, hơn nữa điều tôi có thể nghĩ tới, Hoàng Tam chắc chắn cũng có thể nghĩ ra, hắn nhất định sẽ đi điều tra xem chỗ ma túy này ai đã giấu vào phòng của ông.
Sau khi xuống lầu dưới, thái độ của mọi người đối với tôi tốt hơn trước kia rất nhiều, ai cũng nhìn tôi cười, nhưng bọn họ cười rất giả tạo. Hơn nữa bọn họ cho rằng tôi không nghe được nên ở đó bàn luận, nói rằng nhất định là do tôi mách lẻo với Hoàng Tam nên Trương Hạo mới bị đuổi đi, bọn họ còn nói nhìn tôi là người tàn tật thật thà không ngờ dã tâm cũng không nhỏ, sau này còn phải đề phòng tôi.
Loại cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất khó chịu, tôi muốn mở miệng giải thích với bọn họ, nhưng tôi không thể không nhẫn nhịn, tôi chỉ có thể thầm an ủi bản thân, cuối cùng sẽ có một ngày tôi đường đường chính chính làm người bình thường, khi tôi có được khả năng thoát khỏi Bào Văn, tôi sẽ để cho tất cả những người từng xem thường tôi thấy rằng Trần Danh tôi mạnh mẽ hơn tất cả bọn họ.
Tối đó, tôi làm việc hăng say và cũng rất nghiêm túc, mọi người thấy sau khi tôi thăng chức không hề làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.