Tôi không nhẫn nhịn được liền hỏi: "Là, là cô cứu tôi sao?"
Cô ấy không nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng mở miệng nói: "Không phải anh là người câm điếc sao?"
Giọng cô rất bình tĩnh, nghe xong cả người tôi hoảng hốt, thôi xong, tôi quá gấp gáp rồi, không khống chế được bản thân, lại mở miệng nói chuyện, mà cô ấy tất nhiên là biết tôi, hay nói cách khác, là tôi bị bại lộ rồi!
Tôi muốn chạy, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện còn có một người khác đứng cách đó không xa.
Là một người đàn ông trung niên cơ thể cường tráng, xem dáng người của anh ta, tôi đoán đây là vệ sĩ của cô ấy.
Tôi liền thành thật, lấy hết can đảm hỏi: "Cô rốt cuộc là ai, làm sao chị biết được chuyện của tôi?"
Cô ấy chậm rãi quay đầu lại, chiếc vành mũ lưỡi trai che lấp trán cô ấy, nhưng cho dù chỉ thấy hơn nửa gương mặt cô, tôi cũng thấy thật nghẹt thở. Cô ấy thật sự rất đẹp, không phải vẽ đẹp lòe loẹt, cũng không phải vẽ đẹp thuần khiết, dù sao thì cũng là một loại khí chất khó nói ra, không trong trẻo lạnh lùng, cũng không quá mỹ lệ. Tôi chưa từng nhìn thấy vẽ đẹp nào như vậy người phụ nữ này lại khiến tôi có cảm giác tự ti.
...
Giọng cô ấy bình tĩnh pha chút đùa cợt nói: "Tôi là bạn của Bào Văn, sao lại không thể biết chuyện của anh?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2663509/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.