Này cô ở đây khóc đủ chưa, còn không mau làm việc thì từ mai đừng đến đây nữa.
Quay mặt lại tưởng ai, thế hoá ra là anh ta. Anh lại đến đây sỉ nhục tôi.
- Nếu sớm biết như thế, thì khi đó tôi không nên ở đó với anh.
- Giờ cô hối hận rồi?..
Khựng một lúc, tôi nói.
- Đúng tôi hối hận rồi.
Nhìn anh xoay người lại bỏ đi, giọng có nói:
- Tôi đã hiểu rồi, hy vọng về sau ở công ty đừng đến làm phiền tôi nữa, nếu có gặp hãy coi như không quen nhau.
Nói rồi, anh bỏ đi, nhìn bóng anh mờ dần trong bóng tối còn tôi vẫn lẻ loi ở đây, ngồi gục mặt nhìn xuống đất.
- Đúng, tôi hối hận rồi, hối hận khi lần đầu gặp mắt đã đem lòng yêu anh.
- Nếu lúc trước không ở đó với anh, thì bây giờ anh có còn ghét bỏ tôi như thế không?
Lại đột nhiên là nó, nước mắt, trông tôi cứ bị làm sao ấy, rõ ràng không đáng để khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, người ta đã ghét bỏ mình như thế nhưng lòng vẫn cứ yêu.
- Mày điên rồi.
- Hình như cũng nên trở về rồi.
Tôi đứng dậy bước vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.
- Ôi!! Mình trong gương xấu xí thật.
Cầm miếng khăn giấy lau đi nước mắt nhưng chẳng hiểu sao càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
- Điên thật.
Xả cho nước chảy, rồi cắm mặt vào vòi nước.
- Lạnh quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-long-yeu-moi-tinh-dau-20-nam/2878937/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.