- * Vậy là mình được nhận rồi*- Tôi nghĩ.
Còn ngáo ngơ nhìn thì.
- Người phỏng vấn: Hôm sau nhớ đi làm đúng giờ nha.
- Ngọc: Vâng, tôi cảm ơn.
Ra khỏi phòng tôi tung tăng về nhà sau bao khó khăn không được nhận. Đang đi trên đường thì mắt.. mắt tối sầm lại, bầu trời đen kịt, chiếc xe tải trước mắt lao thẳng tới, muốn chạy quá, nhưng chân..chân nó không nhúc nhích được.
- Ngọc:* Làm sao bây giờ, mình lại chết nữa sao?.. thôi vậy, chết là hết, chấp nhận số phận đôi khi lại hạnh phúc.*
/Đùng../
/Ò..e..ò..e../
Tiếng xe cấp cứu, vậy là tôi chưa chết.
- Ngọc: *Nhưng cũng sắp rồi.*
......................
Trong mơ
Trong nghĩa trang, tôi đứng trước ngôi mộ của ai đó.
- Ngọc:*mẹ..là mẹ sao?..*
Tôi quay sang hỏi người mặc vest đen bên cạnh.
- Mẹ..mẹ tôi sao lại chết..hả..mấy người trả lời đi chứ?
Đột nhiên người bạn kia xuất hiện.
- Bạn: là cậu đã hại chết mẹ của tôi, vậy mà cậu còn dám đến đây hỏi, cậu thật độc ác..
- Ngọc: Không..không phải tôi...Khonggg.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Giơ tay nhìn kĩ, sờ soạng khắp người.
- Ngọc: Vô lí.
- Ngọc: Rõ ràng bị xe tông, nhưng sao trên người lại không có vết thương, thậm chí còn không cảm thấy đau. Chỉ có đầu là hơi đau.
Bác sĩ tự nhiên xông vào làm tôi hơi hoảng.
- Bác sĩ: Cô còn dám nói, nếu không phải...
- Này đủ rồi! Đừng làm cô ấy sợ.- Nam chặn lời bác sĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-long-yeu-moi-tinh-dau-20-nam/2878938/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.