Đang đi thì tôi nhìn thấy một đứa bé nhỏ nhắn và rất đỗi đáng yêu đang bán vé số. Chân tay mặc cho không điều khiển được, nhưng chẳng hiểu sao trên môi kia của cô nụ cười vẫn luôn nở rất tươi. Vậy mà, nhiều người đi ngang vẫn thờ ơ, lạnh nhạt mà xua tay.
Dù trông trời đã tối, sấp vé số trên tay ấy lại còn rất nhiều. Thiếc nghĩ:
- Thôi thì một đứa sắp chết như mình, thì tiền nhiều giữ lại làm gì?
Tiến lại gần cô bé, móc từ trong túi ra chỉ còn vài triệu.
- Cho cô một tờ.
- Đây ạ.
Nhìn cô bé lúi húi móc tiền thối, tôi vội ngăn lại.
- Không cần thối đâu.
- Không được đâu cô, bà đã dặn là dù có nghèo cũng không được tham lam đồ của người khác, nên cô lấy đi.
- Bé còn có bà nữa à?
Nói thế thì bé nó cũng lặng người đi, nhỏ giọng lên tiếng.
- Có, nhưng mà bà... bà mất rồi..
Tôi cũng chợt chết lặng, bé nó mồ côi, nhưng sao từ nãy giờ em chỉ toàn cười thế này.
Tôi vội chuyển chủ đề, không muốn em phải buồn như thế nữa.
- Thôi, không nói nữa, đưa em có bao nhiêu đâu nhưng lỡ tờ này mà trúng độc đắc thì cô lời rồi đúng không??Tiền em cứ giữ đi không sao đâu.
- Còn có việc gấp cô đi trước, bé cũng đi kiếm món gì ngon ngon ăn đi.
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi, thật ra làm gì có việc gấp chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-long-yeu-moi-tinh-dau-20-nam/2878935/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.