Tương lai của chúng ta không sáng, nó đơn giản chỉ là ánh bạc pha giữa sắc trắng và đen...
...
Lai Phỉ Kiều ngồi trong phòng, nhìn theo lưỡi dao găm sáng bóng suy nghĩ thật nhiều. Trở về R.S liền gặp được thuộc hạ của Lục Ván Tiêu, cô bắt đầu lo lắng
Ở Hong Kong căn bản không phải chưa gặp người quen, bản thân chỉ là che giấu quá tốt đến mức ngay cả Đào Duyệt Kỳ cũng không nhận ra
Tất cả...đều rối như mớ bòng bong
" Phỉ Kiều, chị vào được không?"
" Có thể ạ"
La Phi bê theo một bộ pha trà đi vào, nhìn Lai Phỉ Kiều đăm chiêu suy nghĩ liền có chút lạ
" Lại có chuyện gì sao?" La Phi ngồi xuống
Lai Phỉ Kiều nhắm mắt lắc đầu, phờ phạc không thể nghĩ thêm cái gì
Cô hoài nghi về những gì mà Lưu nói về Lục Vân Tiêu, nghe về tình trạng của hắn. Cô hoài nghi đến cùng người như hắn đến Quỷ môn quan cũng từng ra vào thì cái tàn tạ mà Lưu nói là cái gì đây chứ?
" Chị La Phi, hiện tại... Lục Vân Tiêu ra sao?" Cô lơ đễnh hỏi
La Phi nhìn theo tâm trạng của Lai Phỉ Kiều, ánh mắt điềm đạm lại một chút
" Em biết không, cả Phong Hàn hiện tại rất vững chắc có điều không phải là Lục Vân Tiêu điều hành mà là Lưu"
" Tại sao?"
" Là ông trời quá nương tay, Lục Vân Tiêu bảy năm như một con ma men, mạng sống mong manh như chiếc khăn mỏng, mất lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-kia-la-ai-me-hoac/1962692/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.