Phượng Thiên Y lấy một tấm thảm nhung từ trong ám cách ra bọc lấy tiểu bảo bối đã kiệt sức ôm vào lòng, dùng nước trà lạnh thấm ướt khăn, lau sơ khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch nhác dính đầy mấy chất lỏng rối loạn.
"Thiên Y ca ca...." Cố Trường An níu lấy tấm thảm, mở to đôi mắt ướt át nhìn Phượng Thiên Y, điệu bộ do dự muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì nào?" Phượng Thiên Y bóp bóp khuôn mặt của cậu, mỉm cười.
Mặt của Cố Trường An ửng đỏ, mím môi cụp mắt xuống: "An nhi muốn mặc quần áo." Thiên Y ca ca ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, còn cậu toàn thân chỉ quấn mỗi tấm thảm, giờ còn đang ở bên ngoài... quá xấu hổ.
"Ta thấy em như vậy rất được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho ca ca *** thoải mái, khỏi phải cởi quần áo." Phượng Thiên Y cười xấu xa, kéo tấm thảm ra một chút, bóp lấy núm vú đã bị chơi đến sưng tấy lên.
"Ha..." Cố Trường An kinh sợ hô lên, xấu hổ đỏ mắt, vội giật tấm thảm lại bọc kín mình kín mít, trừng mắt lên án nào đó: "Phượng Thiên Y, huynh xấu xa chết đi được, bây giờ huynh biết bắt nạt ta rồi, không thương ta nữa!"
Phượng Thiên Y nâng mày: "Gọi ta là gì cơ?"
Cố Trường An run run, nhưng vẫn không chịu khuất phục quay đầu đi, trong mắt đã dâng lên nước mắt.
"Bảo bối ngoan, ca ca cho em mặc quần áo có được không?" Phượng Thiên Y hôn lên gương mặt nhỏ của cậu, ôn nhu nói.
Cố Trường An hoài nghi nhìn hắn.
Phượng Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-duc-khong-thoi/1182205/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.