Cố Hành Chi ngồi thất thần trước ngự án, tấu chương mở ra thật lâu cũng không nhìn vào mắt chữ nào.
Tần Qua vừa trở về sau ba ngày huấn luyện binh mã ở ngoài thành, sắp xếp một chút lập tức chạy vào cung, kết quả vui vẻ biến thành giận dỗi, bởi vì hắn đứng ở Ngự Thư Phòng một lúc lâu mà bé ngoan nhà hắn vẫn không phát hiện ra hắn.
"Suy nghĩ gì thế?"
Giọng nói từ tính của nam nhân đột nhiên vang lên bên cạnh, Cố Hành Chi hoảng sợ, cầm lấy tấu chương ném hắn: "Sao huynh đi đường mà không phát ra tiếng nào vậy hả?"
"Ta đã đến một lúc lâu rồi." Tần Qua xụ mặt, càng thêm oán giận, ôm Cố Hành Chi ngồi xuống.
Cố Hành Chi thở dài: "Ta chỉ đang lo lắng cho Trường An, đệ ấy đã rời đi hơn một tháng, không biết tình huống hiện tại thế nào, từ nhỏ đến lớn đây lần đầu tiên đệ ấy rời khỏi ta đến nơi xa như thế..."
Tần Qua vừa nghe đến tên của Cố Trường An liền lập tức ê răng, sắc mặt càng thúi: "Có Phượng Thiên Y ở đó thì em lo lắng gì chứ, Tiểu Vương gia đã lớn như vậy rồi, em cũng đừng nhọc công nhớ thương như lúc nhỏ nữa."
"Tần Qua, ta chỉ còn một người thân duy nhất." Cố Hành Chi cảm thấy bất đắc dĩ, từ khi hai người mở lòng, Tần Qua không che giấu dục vọng chiếm hữu như trước đây nữa, khiến y giận không được cười cũng không xong.
"Không phải em còn Tình ca sao?" Tần Qua bất mãn hừ hừ.
Mặt Cố Hành Chi có hơi nóng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-duc-khong-thoi/1182206/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.