Sáng hôm sau, Mộ Dung bị Tả La một tay gỡ hết xúc tua bám dính thuận tiện đá bay xuống giường, trong đầu khó hiểu hết sức.
Hôm qua không phải hai người đã đến thế rồi, còn kém mỗi bước đó đó thôi sao?
Vốn tưởng từ hôm qua mọi chuyện đều thay đổi, nhưng giờ thì thế nào?
Rối rắm ngồi dưới đất, Mộ Dung thương tâm xoa xoa cục u trên đầu.
“Đi mua sữa đậu nành đi! Muộn sẽ hết mất.” Tả La nói làm Mộ Dung không khỏi ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời xuyên qua bức rèm trắng trở nên nhu hoà hơn nhiều, nhẹ nhàng lướt trên người Tả La, nam nhân ngồi đưa lưng về phía gã, bàn tay vội vàng cài nút áo có chút run rẩy, hai tai nam nhân đỏ hồng, sau gáy lấp ló dấu hôn nhàn nhạt.
Là kiệt tác của chính gã…
Nhìn Tả La như vậy, Mộ Dung bỗng thấy cảm động, gã ngồi dậy, mau chóng thay quần áo.
“Em lập tức đi đây Yên tâm, nhất định anh sẽ được uống sữa đậu nành.” Mộ Dung làm bộ như phải đi, sau đó ngay khi nam nhân quay đầu lại, gã nhanh lẹ hôn lên môi y một cái.
Khuôn mặt nam nhân đỏ ửng lên, Mộ Dung cười gian chuồn ra cửa.
Nam nhân vẫn là cái tên nghiêm túc cứng nhắc trước kia, nhưng vì cớ gì trong mắt gã, y càng ngày lại càng đáng yêu vậy nhỉ?
Biểu tình tức giận, biểu tình cứng nhắc, biểu tình lạnh như băng, thậm chí ngay cả khi mặt không chút thay đổi…tất cả đều đáng yêu, đều đáng giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404693/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.