Con quỷ kia chết lặng nhìn chằm chằm y…sau đó, đột nhiên biến mất.
Nhìn Tư Tư nhận bánh quẩy sôi nổi ngồi lên ghế, cô nhóc dọn xong bàn ăn, vẻ mặt vẫn như bình thường, Tả La khẳng định Tư Tư cũng không nhìn thấy gì. Kì lạ, nhưng mà…
Tả La rất nhanh suy nghĩ cẩn thận vấn đề mấu chốt: Tư Tư là đứa nhỏ có khả năng cảm nhận cao, nhưng dù sao cô nhóc cũng không có ‘mắt thông linh’, trước kia Tư Tư có thể nhìn thấy ma quỷ linh hồn là bởi cô nhóc mang bệnh khiến thân thể suy yếu, cộng thêm việc tâm hồn thông suốt. Rạng sáng nay Tư Tư nhìn thấy quỷ hồn kia, có thể là bởi khi đó là thời điểm quỷ hồn hoạt động, còn giờ là ban ngày sáng rõ, đứa nhỏ có thân thể khoẻ mạnh liền không nhìn thấy nữa.
Tim thoáng thả lỏng, Tả La vô thanh vô tức ngồi xuống, Mộ Dung thì vui vẻ đi xới cơm cho ‘bà xã’ và ‘con nhỏ’. Cuối cùng gã như hiến vậy quý bưng lên một đĩa dưa chuột muối.
“Nếm thử chút đi nào Mấy ngày anh không ở nhà em đã làm đấy, hôm nay là có thể ăn được rồi ” Sở thích hiện tại của Mộ Dung chính là nấu cơm, nguyện vọng lớn nhất trước mắt của gã chính là vỗ béo Tả La.
Lần trước đưa bà xã nhà mình đi ăn đồ ngon, cả bàn đầy món ăn phong phú cầu kì bà xã chỉ khen duy nhất một món…Ấy thế mà lại là dưa chuột muối nhà hàng tặng miễn phí ==. Cho dù không ôm hy vọng gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-dem-kinh-hon/2404695/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.